Mời Bạn ghé Vườn thơ để thưởng ngoạn trà hoa sen cùng với Mây Hồng. Nhấn chuột vào hình để đến với liên kết..

Thứ Bảy, 24 tháng 8, 2013

BÁC HỒ - ÔNG TIÊN CỦA CHÚNG CON SẼ SỐNG MÃI




Còn đúng 8 ngày nữa là đến ngày 2/9, ngày mà 68 năm về trước Bác đã đọc Bản tuyên ngôn độc lập khai sinh ra nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa - đất nước mà chúng con đang sống ngày hôm nay.

Đêm nay, còn nhất định phải dành những dòng chữ từ đáy sâu lòng mình để viết về Bác Hồ kính yêu của con - người đã hy sinh cả cuộc đời vì nhân dân và đất nước Việt Nam.

Ai yêu Bác Hồ Chí Minh hơn thiếu niên, nhi đồng.
Ai yêu Bác Hồ Chí Minh hơn thiếu niên, nhi đồng.
Ai yêu Bác Hồ Chí Minh hơn thiếu niên, nhi đồng.
Ai yêu Bác Hồ Chí Minh hơn thiếu nhi Việt Nam.

Bác ơi, con bật video clip này lên cho Bác xem nhé! Bài hát này có tên là Ai yêu Bác Hồ Chí Minh hơn thiếu niên, nhi đồng của nhạc sỹ Phong Nhã do bé Hoàng Quyên CLB văn hóa Ba Đình và các em nhỏ hát tặng bác đấy. 


Bác biết không, thường ngày cô bé hát hay với khuôn mặt xinh tươi này có một chất giọng vút cao, hớn hở. Vậy mà khi cô bé cất tiếng hát tại một quảng trường rộng lớn bên cạnh nơi Bác an nghỉ, lời ca và tâm trạng xúc động đã làm giọng hát trầm hẳn xuống. Và đôi mắt thì cảm giác như đang rưng rưng, con nghĩ rằng cô bé đã phải rất kìm nén để không bật khóc đấy Bác ạ!

Ngay cả các Bác, các chú, các cô vỗ tay và hát theo thì họ cũng đều xúc động lắm!
Còn con thì sao? Con đã là một thiếu nữ trưởng thành, dù con chưa lập gia đình nhưng sâu thẳm trong trái tim con là hình ảnh một gia đình hạnh phúc là đại gia đình Việt Nam với người Cha già vĩ đại là Bác kính yêu. Con đang đưa hình ảnh bài hát vào đây và bật bài hát lên để lấy cảm xúc viết bài về Bác - người mà con luôn tôn kính. Con cũng đang khóc và thậm chí khi viết tới những dòng này thì tiếng khóc bật ra nức nở....

Bác chúng em dáng cao cao, người thanh thanh,

Bác chúng em, mắt như sao, râu hơi dài.

Bác chúng em, nước da nâu vì sương gió.

Bác chúng em, thề cương quyết trả thù nhà.
Hồ Chí Minh kính yêu chúng em kính yêu Bác Hồ Chí Minh trọn một đời.
Hồ Chí Minh kính yêu Bác đã bao năm bôn ba nước ngoài vì giống nòi.

Lâu lắm rồi, mà sao con vẫn có thể khóc cho người mà con chưa bao giờ được gặp ở trên đời, mà chỉ biết tôn kính và thương yêu bằng sự cảm nhận tự nhiên và sự thôi thúc của cội nguồn và lòng biết ơn.

Con vẫn chẳng biết vì sao, con đã thấy Bác như rất gần gũi, giống như người thân yêu của mình từ lúc con còn rất nhỏ. Con kính yêu Bác vô cùng với một tinh cảm rất đỗi tự nhiên, chẳng cần ai chỉ bảo. Chỉ cần nhìn thấy Bác con đã thấy hình ảnh một Ông Tiên hiền từ, Ông Tiên có nụ cười trìu mén và ánh mắt chan chứa thương yêu. Và đã là Ông Tiên thì nhất định ai ai cũng phải quý mến rồi, chẳng riêng gì con.

Rõ ràng tình cảm của trẻ con là tình cảm trung thực và trong sáng nhất. Như hình ảnh các bé con chạy ùa vào lòng bác, sà đến bên Bác để được cho kẹo mới biết  Bác là con người nhân từ biết nhường nào. Trẻ con, có sự cảm nhận đặc biệt tinh tế, một khả năng rất khó hiểu của con người, giống như khả năng bắt sóng để phòng vệ tự nhiên vậy. Trước một người xa lạ, không phải tự nhiên mà lũ rẻ tin tưởng, gẫn gũi, quấn quít...

Con chọn bàì hát Ai yêu Bác Hồ Chí Minh hơn thiếu niên, nhi đồng- là bài hát mà con yêu thích nhất, ngay cả đến bây giờ, bởi vì nó còn gắn với con một kỷ niệm không bao giờ quên.

Ngày ấy, khi học lớp mẫu giáo lớn để năm sau lên lớp 1, cô giáo dạy cả lớp chúng con tập hát bài này. Con về nhà cứ hát nghêu ngao và bắt mẹ phải lấy xe đạp chở đến Bác chơi. Mẹ bảo "Bác đã đi mất rồi con ạ" con còn vùng vằng và khóc ầm lên bắt đền "mất thế nào được con vừa thấy Bác trên ti vi mà". 

Rồi sau nhiều ngày và ngày nào con cũng mè nheo, thì một hôm mẹ bảo con: "Nào con gái mặc quần áo đẹp vào Mẹ cho con đến thăm Bác Hồ". Con vui sướng quá chạy đến ôm chầm lấy mẹ và hôn vào má mẹ hét lên: "Mẹ ơi Mẹ muôn năm, Bác Hồ muôn năm". Ngay lúc đó, con thấy mẹ quay mặt đi gặt nước mắt. 

Bác biết không, con nhỏ nhưng mà mẹ con vẫn gọi là "bà cụ non" đấy, vì con hay chú ý mọi việc  và hay đặt ra nhiều câu hỏi tò mò mà ba mẹ con cũng không trả lời được. Hôm đó thấy Mẹ khóc thì rất ngạc nhiên và con đoán rằng có nguyên nhân gì rồi. Thế nên con chỉ lặng lẽ quan sát mẹ và im lặng trên suốt quãng đường mẹ chở con đi. 

Và cái nơi mà 2 mẹ con đến, chính là nơi mà bé Hoàng Quyên đang hát cho Bác nghe đây này. Nơi đó là nhà của Bác và Bác ngủ ở trong đó.

Con chỉ nhớ khi hai mẹ con hòa vào dòng người xếp hàng vào thăm Bác, thì con cứ thấy bước chân mỗi lúc một nặng hơn và thấy như sắp bắt gặp điều mất mát gì ghê gớm lắm!

Gần đến cửa thì Mẹ nắm tay con và nói nhỏ: " Con gái ơi Mẹ bế con nhé, mình không phải gặp Bác còn sống đâu, mà chỉ nhìn thấy hình hài của Bác thôi, được để ở trong tủ kính đẻ mọi người viếng thăm". 

Thế là con khóc ầm lên, tuột ra khỏi tay mẹ và vùng chạy ra ngoài hàng người. Mẹ vội vã chạy theo và dù mẹ nói thế nào con cũng nhất định không quay lại để vào thăm Bác. 
Đêm đó trở về, con khóc đẫm gối. Con cứ nghĩ Bác của con là Ông Tiên cơ mà, Ông Tiên không thể chết, tại vì người ta nhốt Bác trong tủ kính nên Bác không ra ngoài được thôi. Nhưng chắc là nhốt lâu nên Bác chết thật rồi, nên con thấy ghét họ lắm! Sao họ có thể hại chết Ông Tiên của chúng con. Chúng con phải có Ông Tiên để Ông mãi như trong câu truyện cổ tích cho chúng con còn ước mơ chứ.... ấm ức, bực tức, giận dỗi.... cho đến khi con chìm vaò giấc ngủ say và mơ thấy Bác về.....

Sau này lớn lên con chỉ nhớ là đã ghét tất cả những ai mà không yêu quý trân trọng Bác. Bởi vì chỉ có những người không có trái tim mới ghét và đối xử không tốt với Bác của con. Họ cần gì cơ chứ, họ đòi hỏi gì cơ chứ, Bác đã hy sinh tất cả cuộc đời mình cho nhân dân, cho đất nước Việt Nam mà còn chưa đủ hay sao? 

Khi còn sống, Bác cũng chỉ là một con người, Bác đâu phải là Thánh mà có thể làm vừa ý tất cả mọi người. Và có ai muốn chỉ trích Bác thì hãy thử suy nghĩ xem Bác đã được cái gì cho riêng mình. Bác chẳng có gì cả, ngoài tình cảm thương yêu của cả dân tộc dành cho. Vậy mà họ nỡ tước đoạt đi những điều đó. phủ nhận công ơn và những hy sinh của Bác. Họ đúng là vô ơn và không có trái tim.

Rồi thời gian qua đi, con lớn dần lên. Và điều đặc biệt nhất đến bây giờ, dù ở Hà Nội phần lớn thời gian khi trưởng thành, nhưng con chưa một lần vào lăng viếng Bác. Và chắc chắn trong thâm tâm con sau này cũng sẽ không bao giờ vào đó để nhìn thấy Ông Tiên của con đã qua đời.

Bởi vì với con thì Bác luôn sống mãi. Và Bác mãi là ông Tiên của chúng con, Ông Tiên không bao giờ chết. Ông Tiên đó đã đi vào trong suy nghĩ và tình cảm của chúng con nhẹ nhàng như những lời hát đi vào lòng người....

Bác nay tuy đã già rồi, già rồi nhưng vẫn vui tươi.

Ngày ngày chúng cháu ước mong.

Mong sao Bác sống muôn đời để dìu dắt nhi đồng thành người

Và kiến thiết nước nhà bằng người.
Hồ Chí Minh kính yêu chúng em kính yêu Bác Hồ Chí Minh trọn một đời.
Hồ Chí Minh kính yêu chúng em ước sao Bác Hồ Chí Minh sống muôn năm.

Bác ơi, điều ước của các em thiếu nhi Việt Nam chúng em ước sao Bác Hồ Chí Minh sống muôn năm nhất định sẽ là sự thật. 

Chẳng khó khăn gì cả, chẳng cần phép màu gì cả mà Bác vẫn sống mãi, chỉ cần chúng em kính yêu Bác Hồ Chí Minh trọn một đời.

Đúng rồi , chỉ cần chúng con mãi kính yêu và ghi nhớ công ơn của Bác, thì Bác sẽ sống mãi và bất tử ...........
Và điều đó chúng con sẽ làm được Bác ạ!


BÁC CHÍNH LÀ ÔNG TIÊN TRÊN TRỜI, LÀ THẦN THÁNH, LÀ HUYỀN THOẠI 
MÀ NGƯỜI ĐỜI KHÔNG BIẾT ĐẤY THÔI



VỚI NHÂN DÂN VIỆT NAM THÌ SỰ XUẤT HIỆN CỦA BÁC 
ĐÃ LÀ MỘT PHÉP MÀU TRONG CÂU TRUYỆN CỔ TÍCH CUỘC ĐỜI RỒI BÁC Ạ!



Không có nhận xét nào:

TOP 10 TRONG TUẦN


Các Bạn ơi, đã là con người thì ai ai cũng mong muốn được sống ấm no, hạnh phúc. Và cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn bằng những suy nghĩ việc làm tích cực của mỗi chúng ta. Mây Hồng chỉ có mong muốn được mang đến những suy nghĩ chân thành và ước muốn tất cả những người con của dân tộc đều được thân thiết như anh em một nhà. Để cảm hóa ngay cả kẻ thù thì cũng muốn kết bạn với chúng ta. Nhất định sẽ làm được các Bạn à! Chúng ta đang làm tất cả vì mỗi người và vì mọi người. Nào cùng quyết tâm bạn nhé! Rất cảm ơn các Bạn đã ghé qua và cùng chúc nhau lời chúc vui tươi hạnh phúc....