Mời Bạn ghé Vườn thơ để thưởng ngoạn trà hoa sen cùng với Mây Hồng. Nhấn chuột vào hình để đến với liên kết..

Thứ Tư, 25 tháng 9, 2013

Tôi cũng muốn hát cho yêu thương



Đêm chợt tỉnh giấc tôi như thấy mằm mặn trên môi, đưa tay nhẹ lên mặt tôi thấy má mình đang ướt nhòa.

Một ngày ta ngây thơ
Hát câu hát vật vờ
Vui niềm vui dại khờ
Đau niềm đau lững lờ
Là ngày ta nghe say
Vì yêu đời biết mấy
Dù cho người chối từ
Còn yêu người không nguôi



Tôi đã ngủ vùi đi như thế! Vẫn còn đeo tai nghe với giọng hát vút cao của Ánh Tuyết bản nhạc Hát cho yêu thương của nhạc sỹ Phan Bá Chức. Khi trước bản nhạc này reó rắt nỗi lòng, đúng là tôi đã khóc. Khóc và chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Chủ Nhật, 15 tháng 9, 2013

Bài viết của Putin trên New York Times -xứng đáng với tầm vóc Nguyên thủ của Quốc gia đang dần lớn mạnh nhất thế giới

Bình luận của Mây Hồng: Trong một thế giới ổn định và hòa bình, thì người anh hùng chỉ có thể được tìm thấy trong những phát ngôn xứng tầm vóc của người hùng. 

Bài viết này của Ông Putin đã đạt tới điều đó. Nội dung bài viết  không chỉ là đưa ra một quan điểm hay thông điệp mà chính là sự khẳng định  cho một trật tự thế giới mới mà ở  đó các quốc gia độc lập đều có quyền độc lập giải quyết các vấn đề của chính mình.  

Xem bài đăng gốc ở đây

Bài viết của Putin trên New York Times

Những sự việc xảy ra gần đây xung quanh vấn đề Syria đã thôi thúc tôi phải lên tiếng trực tiếp tới những người dân và giới lãnh đạo Mỹ. Điều này cần phải được thực hiện giữa thời điểm thông tin giữa các xã hội của chúng ta không đủ.

Mối quan hệ giữa chúng ta đã trải qua nhiều giai đoạn. Chúng ta từng chống lại nhau trong suốt thời gian Chiến tranh Lạnh. Nhưng cũng từng có thời là đồng minh, hợp tác chống lại Đức Quốc xã. Và rồi một tổ chức có tính ảnh hưởng trên toàn cầu - Liên Hợp Quốc - sau đó đã được thành lập để ngăn chặn những tai hoạ như thế.
Những người sáng lập Liên Hợp Quốc hiểu rõ rằng những quyết định về chiến tranh và hòa bình cần phải đạt được sự nhất trí, và với sự đồng thuận của Mỹ, quyền phủ quyết của các thành viên thường trực Hội đồng Bảo an đã được quy định rõ trong Hiến chương. Điều đúng đắn này chính là nền tảng cho sự ổn định trong mối quan hệ quốc tế suốt hàng thập kỷ qua.
Không ai muốn Liên hợp quốc chịu chung số phận với Hội Quốc liên. Hội Quốc liên đã sụp đổ bởi nó thiếu những cán cân quyền lực thực tế. Sự sụp đổ cũng có thể xảy ra với Liên Hợp Quốc nếu những cường quốc phớt lờ tổ chức này, đơn phương tấn công quân sự mà không có sự cho phép của Hội đồng Bảo an.
Một cuộc tấn công từ phía Mỹ vào Syria, bất chấp sự phản đối mạnh mẽ từ nhiều quốc gia, những quan chức chủ chốt và các thủ lĩnh tôn giáo, bao gồm cả giáo hoàng, sẽ đưa đến hậu quả cho các nạn nhân vô tội, làm xung đột leo thang và lan tràn, có thể vượt ra ngoài biên giới của Syria.
Một cuộc tấn công sẽ làm gia tăng bạo lực và tạo đà cho một làn sóng khủng bố mới. Nó có thể phá hoại những cố gắng, nỗ lực từ nhiều phía để giải quyết vấn đề nguyên tử ở Iran và xung đột của người Israeli – Palestine. Nó cũng sẽ gây mất cân bằng cho hệ thống trật tự và luật pháp quốc tế.
Cuộc chiến tranh ở Syria không phải để tìm kiếm nền dân chủ, mà đang có một cuộc chiến giữa chính phủ và phe đối lập xảy ra tại quốc gia đa tôn giáo này. Không có nhiều người vì dân chủ ở cuộc chiến Syria, nhưng lại có quá nhiều phần tử Qaeda và những thành phần cực đoan đều ra sức chống đối chính phủ. Bộ Ngoại giao Mỹ đã cho rằng Al Nusra Front và Quốc gia Hồi giáo Iraq và Cận Đông, một thành phần của phe đối lập ở Syria, là những tổ chức khủng bố. Cuộc nội chiến được cung cấp vũ khí từ các thế lực bên ngoài này là một trong những cuộc chiến đẫm máu nhất trên thế giới.
Những lính đánh thuê Arab chiến đấu tại đây, hàng trăm phiến quân đến từ các quốc gia phương Tây và có cả Nga, là một trong những mối lo ngại sâu sắc. Liệu bọn chúng sẽ không quay lại đất nước chúng ta với từng ấy kinh nghiệm có được từ cuộc chiến ở Syria? Thực tế là , sau khi chiến đấu ở Libya, quân khủng bố đã di chuyển tới Mali. Điều này chính là mối đe dọa đối với tất cả chúng ta.
putin-g20-8631-1379067467.jpg
Bài viết của Tổng thống Nga Putin trên NYT châm ngòi nhiều ý kiến trái chiều, cả phẫn nộ và đánh giá cao. Ảnh: Al Jazeera.
Ngay từ ban đầu, Nga đã luôn thể hiện thái độ ủng hộ đối với một cuộc đối thoại nhằm để cho người Syria lập ra một kế hoạch nhượng bộ lẫn nhau vì tương lai của chính họ. Chúng tôi không bảo vệ cho chính phủ Syria mà bảo vệ luật pháp quốc tế. Chúng ta cần sử dụng Hội đồng bảo an Liên Hợp Quốc và tin tưởng rằng việc gìn giữ, bảo đảm luật pháp, thiết lập trật tự trong thời điểm phức tạp và hỗn loạn như hiện nay là một trong rất ít những cách để gìn giữ những mối quan hệ quốc tế tránh đi tới sự hỗn loạn. Luật là luật, và chúng ta cần phải tuân thủ luật dù thích hay không. Trong luật pháp quốc tế hiện hành, vũ lực chỉ được phép xảy ra khi đó là biện pháp tự vệ hoặc được hội đồng bảo an Liên Hợp Quốc chấp thuận. Bất kỳ hình thức bạo lực nào khác đều không được chấp nhận trong hiến chương Liên Hợp Quốc và sẽ bị coi là hành động gây hấn.
Không còn nghi ngờ gì về việc vũ khí hóa học đã được sử dụng ở Syria. Nhưng tất cả những lý do đưa ra đều khiến chúng ta tin rằng vũ khí hóa học không phải do quân đội Syria sử dụng, mà đó là hành động của phe đối lập, dùng nó để kích động sự can thiệp của những thế lực bên ngoài vào Syria. Có những tin tức cho rằng đám phiến quân đang chuẩn bị cho một cuộc tấn công khác -  lần này là chống lại Israel – điều này không thể bị phớt lờ.
Có một điều đáng báo động, đó là hành động can thiệp quân sự vào xung đột nội bộ của những nước khác đang trở thành hành động quen thuộc của Mỹ. Đó liệu có phải là lợi ích lâu dài của Mỹ? Tôi nghi ngờ điều đó. Hàng triệu người trên thế giới đang ngày càng nhận thấy rằng Mỹ không phải là một hình mẫu cho một xã hội dân chủ mà chỉ đơn thuần ỷ vào sức mạnh, thiết lập các liên minh dựa trên nguyên tắc "không theo ta nghĩa là chống lại ta".
Vũ lực đã được chứng minh là vô hiệu và vô nghĩa. Afghanistan thì đang chao đảo, và không ai có thể nói trước điều gì sẽ xảy ra sau khi lực lượng quốc tế rút khỏi đây. Libya thì bị chia ra thành nhiều bộ lạc và bè phái. Tại Iraq nội chiến vẫn tiếp tục với hàng chục người bị giết mỗi ngày. Ở Mỹ, nhiều người đang nhận ra những điểm chung giữa tình hình tại Iraq và Syria, và câu hỏi đặt ra là tại sao chính phủ Mỹ vẫn tiếp tục lặp lại những sai lầm như vậy.
Bất kể là việc xác định mục tiêu rõ ràng đến thế nào, bất kể vũ khí đạt độ chính xác đến thế nào, thương vong đối với người vô tội là không thể tránh khỏi, trong đó có cả người già và trẻ em, những người mà về lý thuyết họ phải được bảo vệ.
Thế giới đang phản ứng lại nghịch lý này bằng cách tự hỏi: nết ta không dựa vào luật pháp quốc tế được, ta phải tìm cách  nào để tự bảo vệ? Như thế, số lượng các quốc gia muốn có vũ khí hủy diệt hàng loạt sẽ tăng lên. Logic của họ là: nếu bạn sở hữu bom, chả ai dám động tới bạn. Chúng ta sẽ không tiến lên được trong việc thảo luận về không phổ biến vũ khí giết người hàng loạt một khi thực tế trên bị làm ngơ.
Chúng ta phải dừng ngay việc sử dung vũ lực để trở lại với con đường ngoại giao và giải pháp chính trị.
Một cơ hội mới để tránh không phải sử dụng đến quân sự đã xuất hiện vài ngày trước. Mỹ, Nga và tất cả các thành viên trong cộng đồng quốc tế cần phải tận dụng việc chính phủ Syria bằng lòng giao nộp kho vũ khí hóa học dưới sự kiểm soát của quốc tế và sau đó phá hủy chúng. Qua lời tuyên bố của tổng thống Obama, Mỹ xem đây là một giải pháp thay thế cho biện pháp quân sự.
Tôi hoan nghênh sự quan tâm của tổng thống Obama khi tiếp tục tham gia đàm phán cùng với Nga về vấn đề Syria. Chúng ta chắc chắn sẽ phải làm việc cùng nhau để đảm bảo những hy vọng này sẽ vẫn được duy trì, như chúng ta đã đồng ý với nhau tại cuộc gặp của G8 ở Bắc Ireland hồi tháng 6 vừa rồi, và lái cuộc đàm phán trở lại với chiều hướng thương lượng.
Nếu chúng ta tránh được việc sử dụng vũ lực với Syria, điều này chắc chắn sẽ cải thiện bầu không khí trên trường quốc tế và tăng thêm sự tin tưởng lẫn nhau. Nó sẽ là thành công chung của tất cả chúng ta và mở ra cánh cửa hợp tác trên nhiều vấn đề quan trọng khác.
Mối quan hệ công việc và cá nhân của tôi với tổng thống Obama được đánh dấu bởi lòng tin đang lớn dần. Tôi đánh giá cao điều này. Tôi đã nghiên cứu một cách kỹ lưỡng bài diễn văn của tổng thống hôm thứ ba. Và tôi không đồng ý với việc ông ấy nói về chủ nghĩa biệt lệ của Mỹ. Ông ấy nói rằng chính sách của Mỹ là "thứ khiến nước Mỹ khác biệt. Đó là điều khiến chúng ta biệt lệ". Sẽ rất nguy hiểm khi khuyến khích công chúng tự cho mình là biệt lệ, cho dù động cơ của việc đó là gì
Có nước lớn, nước nhỏ, có nước giàu nước nghèo, có nước có truyền thống dân chủ lâu dài, và có nước mới chỉ đang đi trên con đường hướng tới dân chủ. Chính sách của mỗi nước cũng sẽ khác nhau. Chúng ta đều khác nhau, nhưng khi mỗi chúng ta nhận ơn từ Tạo hóa, chúng ta không được phép quên rằng Tạo hóa đã sinh ra chúng ta bình đẳng.

Thứ Bảy, 14 tháng 9, 2013

VÌ NGUYÊN KHÍ QUỐC GIA- Đã có sự thay đổi và chuyển biến tích cực từ sự lan tỏa ý thức của các Bác có trách nhiệm với dân với nước

Kính gửi: Các Bác  có trách nhiệm với nhân dân, với đất nước

Thưa  các Bác, Mây Hồng gửi thư này đến tất cả các Bác, vì Mây Hồng được biết, nguyên tắc tổ chức hoạt động của các Bác là tập thể quyết định, cá nhân phụ trách, thiểu số  phục tùng đa số cho nên Mây Hồng không gửi  riêng một Bác nào cả. Mây Hồng  biết là một Bác dù có chức vụ to đến mấy, có trách nhiệm và tài giỏi đến mấy thì cũng không thể làm gì được nếu các  Bác còn lại  không đồng ý, không ủng hộ, không biểu quyết, chưa nói đến là còn lẫn cả một số Bác phá hoại, cố tình cản trở các Bác tích cực.
Hình ảnh minh  họa cho SỰ NGÓNG TRÔNG
 Thời gian vừa qua, Mây Hồng đã theo dõi rất sát sao tình hình diễn biến chính trị, kinh tế, xã hội của đất nước. Có sự thôi thúc này  cũng là vì Mây Hồng lăn lộn vào quần chúng và nhận thấy đâu đâu cũng là sự mệt mỏi, than thở, chán nản và mất niềm tin. Thậm chí có nơi bùng phát thành sự oán thán, uất hận và căm phẫn. Khi sự đoàn kết nội bộ bỗng dưng bị lung lay, thì các thế lực thù địch lợi dụng thời cơ gây ra nhiều hành động quấy nhiễu, phá hoại, kích động,…nhằm vào nhân dân và uy tín của Đảng, của nhà nước để tạo nên những bất ổn và rối loạn, làm chia rẽ khối đại đoàn kết của chúng ta.

Rất may, khi Nghị  quyết Trung ương 4 của Đảng ra đời kịp thời đã cứu vãn tình hình. Người dân lại có thêm hy vọng, hay nói đúng hơn lại cho Đảng thêm thời gian để điều chỉnh, thay đổi lại mình, đáp ứng nguyện vọng của nhân dân.

Thực tế là NQTW 4 tuy không rầm  rộ, nhưng vẫn âm thầm đi vào đời sống hàng ngày và nếu ai thật tinh ý thì sẽ nhận thấy sự chuyển biến rõ nét tác động vào cuộc sống. Sự bất công, lộng hành, tham nhũng,… đã bị “khoanh vùng”, cho dù vẫn còn đó nhưng “buộc phảỉ nằm yên”, không dám manh  động và hoành tác như trước  đây.

Với nhận thức của Mây Hồng thì NQTW 4 là một bản nghị quyết của trí tuệ và sự công tâm.

Thứ Sáu, 13 tháng 9, 2013

Chuyện cô bé tham nhũng dễ thương đi tiêm phòng


Hôm nay là ngày tiêm chủng mở rộng, Mẹ lại bận đi làm. Bé tham nhũng tự đến phòng y tá  phường gần nhà  để tiêm chủng.

Vừa nhìn thấy bé tham nhũng ngó vào phòng,  cô bác sĩ vội vẫy tay bé lại gần vồ vập:

Bé gái à, con có phải tên là bé tham nhũng không? Bệnh con nặng quá rồi, không tiêm phòng được đâu mà phải đưa vào viện cấp cứu gấp, phải điều trị ngay  con à. Thế mẹ con đâu rồi?”

Bé tham nhũng nói : “Mẹ con bảo con không sao,  chỉ cần tiêm phòng thôi  là được rồi. Mà  con sợ vào bệnh viện, bác sĩ lại mổ xẻ  và cắt cái nọ cái kia thì sợ lăm!

Bác sĩ: “Ung nhọt thì phải cắt chứ con, nếu không là chết đấy con ạ!”

Nghe đến từ chết, bé tham nhũng sợ quá khóc ầm lên rồi chạy vụt về nhà. Mẹ vẫn chưa đi làm về. Bé nằm dài trên ghế sopha, vắt tay lên trán và nghĩ liên miên, ra chiều rất già dặn: “nhất định mẹ về, bé sẽ  bảo mẹ cho vào viện ngay. Gì thì gì chứ bé sợ nhất là chết. Muốn thế nào cũng được miẽn là đừng chết”. Nghĩ thế rồi bé tham nhũng ngủ thiếp đi ngon lành.




Và câu chuyện trên là 1 cách diễn dạt của Mây Hồng cho sáng kiến giải quyết vấn nạn  tham nhũng đó là:

Thay từ “chống tham nhũng” thành từ “trị tham nhũng” từ đó sẽ triển khai các phương pháp  để điều trị chứ không phải để phòng chống.


Thứ Năm, 12 tháng 9, 2013

KỂ CHUYỆN LỌ LEM BẰNG THƠ



Truyện trong cổ tích nước người
Lọ Lem xinh đẹp cuộc đời chớ trêu
Không may mất mẹ ưu phiền
Thương Cha vất vả, sớm chiều chăm ngoan
Thời gian thấm thoát nguôi ngoai
Cha Nàng tái giá vợ hai cùng người.
Đàn bà góa phụ nhưng lười
Cùng hai con gái đôi mươi xấu lòng.
Một ngày nghiệt ngã long đong
Cha Nàng tạ thế- thôi xong cuộc đời.
Từ ngày Cha mất đơn côi
Ba người độc ác nhằm đòn oán than

Chủ Nhật, 8 tháng 9, 2013

Nụ cười phong thủy





Em chỉ là cô gái hiền bé nhỏ
Có những âm thầm dịu nhẹ cứa trong tim
Và mỏng manh tựa cánh hoa mềm mại
Sợ gió mưa vùi dập héo hon lòng.

Nhưng em có nụ cười luôn thường trực
Vẫn nhìn cuộc đời như trong trẻo sớm mai
Vẫn thấy ánh sáng phía chân trời hy vọng
Vẫn thấy xung quanh với cảm giác ngọt ngào.

Em vẫn cười, mặc cho lòng nhỏ lệ
Em vẫn tươi, mặc khắc khoải tái tê
Em mang đến cuộc đời như huyền thoại
Giá trị nụ cười làm sức mạnh riêng em.

Em vượt khó với nụ cười đơn giản
Bởi phép màu tất cả chính nơi đây
Có niềm tin miệng cười tươi hoa nở
Khi mỉm cười có tất cả tin yêu.

Như là gió và dòng sông nước chảy
Ghép vào nhau cho phong thủy tạo hình
Nụ cười sẽ điểm tô đời tươi đẹp
Hạnh phúc diệu kỳ như em tưởng chiêm bao.

Em đã cười, vậy mà tan u ám
Em đã vui, vậy mà hết đêm đen
Chỉ đơn giản nụ cười như hoa nở
Mang xuân về trao tất cả cho em.


Mây Hồng 8/9/2013





Thứ Sáu, 6 tháng 9, 2013

EM XUỐNG PHỐ


Hôm nay em xuống phố
Trong tà áo quê hương
Miệng cười như hoa nở 
Lung linh ánh mắt nhìn.
Như là bông hoa đẹp
Duyên dáng bước chân em
Mang sắc màu tuổi trẻ
Cho tươi tắn mỉm cười.

HOA QUỲNH TRONG ĐÊM

Mảnh mai cánh trắng trong đêm
Nhẹ nhàng hoa vẫn lặng đem hương quỳnh.
Tỏa lan thơm ngát chân tình
Nép vào ấp ủ một mình dâng hương.
Màn đêm rủ xuống bốn phương
Trong này bừng tỉnh vấn vương trắng ngần.
Bung ra sương khói bần thần
Níu người ở lại đôi chân ngập ngừng.
Thế gian hỡ hững xin đừng
Quên loài hoa đẹp khiêm nhường đắm say.
Tựa như xòe những ngón tay
Cùng nhau giữ lại tháng ngày chưa qua.
Về đêm hoa mới tỏa lan
Ngạt ngào hương sắc mơn man Hoa Quỳnh. 


MH 6/9/2013

Thứ Tư, 4 tháng 9, 2013

Tơ hồng đất nước trong tình yêu của em

Hôm nay em đang thấy mình nhớ anh và mong có anh ở cạnh bên. Xem nào, để em nhìn vào đôi mắt tinh nghịch của anh, xem anh sẽ kể cho em những câu chuyện như thế nào? Nghĩ đến đây em đã thấy vui vẻ lắm rồi. Cứ ở bên anh, đươc anh pha trò là lần nào em cũng cười phá lên thích thú.

Chẳng ai biết chúng mình yêu nhau thắm thiết như thế nào anh nhỉ? Cứ như là định mệnh vậy. Em còn phải nhận đó là duyên của trời se cho đôi ta. Mẹ còn bảo em, khi nào mẹ thử nói xấu người yêu con là y như rằng con bênh nó chằm chằm. Yêu gì mà yêu say đắm thế!

Những lúc đó em chỉ cười, bẽn lẽn và xấu hổ. Em thấy em cũng lạ lắm đó anh à! Em thực ra nghĩ rằng không ai “khuất phục” được em đâu, em cũng nổi tiếng là cá tính và đanh đá. Vậy mà khi yêu anh, em lại ngoan ngoãn như một cô bé con.

Thứ Hai, 2 tháng 9, 2013

GỬI NHỮNG ANH THƯ NƯỚC VIỆT TRONG THỜI ĐẠI MỚI


Hỡi những cô nàng Việt Nam duyên dáng
Có nghe chăng tiếng gọi của non sông 
Cần những bàn tay, những khối óc miệt mài
Mang nhiệt huyết điểm tô đời tươi đẹp.


Hạnh phúc đến khi không ngừng nỗ lực
May mắn mỉm cười khi đẹp nghĩa yêu thương
Kết tinh giá trị khi căng tràn năng lượng
Để dâng trào với ước muốn bay xa.
Ta là ai, ta chính là em đó
Cháy bỏng tự hào, em sẽ gọi tên ta
Hãy ngẩng cao vươn lên cùng kiêu hãnh
Hai tiếng Việt Nam nơi phụ nữ anh hùng


Ta nghe thấy tiếng đàn voi xung trận
Ánh quần hồng hào kiệt với Anh Thư
Tiếng đất thiêng đang từ xa vọng lại
Như tiếng tiền nhân đang giục bước Tự hào.

Bay lên đi Việt Nam ngời kiêu hãnh
Dưới nắng hồng rạng rỡ những đưa con
Mẹ Việt Nam- từ cao xanh vời vời
Đang mỉm cười thương con cháu hôm nay.....




TỰ HÀO MÀU CỜ SẮC ÁO



TỔ QUỐC ƠI CÓ BAO GIỜ  ĐẸP NHƯ HÔM NAY
TA ĐANG SỐNG NHỮNG NGÀY CHÓI LỌI CỦA TỔ QUỐC YÊU THƯƠNG 
TỔ QUỐC VIỆT NAM ANH HÙNG

Chủ Nhật, 1 tháng 9, 2013

THƠ CON VIẾT TRONG NGÀY QUỐC KHÁNH



Tổ quốc ơi con nghẹn ngào không nói

Nhớ Bác Hồ giọng nói ấm ngân vang
Quảng trường Ba Đình trong ngày thu lịch sử
Cở đỏ tung bay rực rỡ giữa biển người
Lời Bác nói có toàn dân hưởng ứng
Tiếng hô vang như sóng dậy góc trời.


Vinh quang lắm thời hùng anh dân tộc
Thế giới đón chào đất nước trẻ khai sinh
Sáu mươi tám năm mốc vàng son chói lọi
Thế hệ chúng con xin bước tiếp tự hào
Đất Mẹ dịu hiền chở che bao trìu mến
Bác Hồ vui rưng rưng lệ mỉm cười.

Chúng con hát bài ngợi ca Tổ Quốc
Nâng cánh Rồng vàng bay về phía Tương Lai.

MỪNG NGÀY QUỐC KHÁNH MÙNG 2 THÁNG 9


Ngày mai là ngày 2/9/2013, kỷ niệm ngày Quốc khánh của nước ta lần thứ 68, đánh dấu một mốc son lịch sử hào hùng của dân tộc.



Tôi tin chắc chắn rằng, ngày 2/9/1945 là Ngày hạnh phúc nhất cuả toàn thể nhân dân Việt Nam dưới ngọn cờ của Đảng cộng sản lãnh đạo, dưới sự dẫn dắt tài tình của người Cha già dân tộc Hồ Chí Minh. Qua bao năm sống trong kiếp nô lệ, bị đàn áp, bóc lột, nhân dân lần đầu tiên mới có một ngày biết đến cảm giác được tận hưởng tự do trong nền độc lập của nước nhà.

Thứ Bảy, 31 tháng 8, 2013

EM CHỌN LỐI NÀY

Em chỉ là một cô gái và yêu đất nước với tất cả trái tim của mình. Nhưng em sẽ yêu bằng cách nào đây? Có phải tình yêu đó nhất định là phải giống như cách mà em đã yêu anh hay không?

Em vẫn nghĩ, yêu là cách phải làm sao để người mình yêu thấy được hạnh phúc. Nếu em yêu anh mà em chỉ đòi hỏi, em chỉ kể tội anh thì anh có buồn không? Anh cũng cần được chăm sóc bằng đôi bàn tay mềm mại, dịu dàng của em. Anh cũng cần được nghe em nói những lời nói yêu thương, ngọt ngào và có cánh. Cách mà em làm cho anh sung sướng, làm cho anh hạnh phúc, đi đâu anh cũng “nở mặt nở mày” tự hào vì em đó mới là cách mà anh có thể cảm nhận được tình yêu sâu sắc nhất của em đúng không?

Em vẫn biết anh là đàn ông, đầy can trường và nghị lực. Nhưng có lúc anh cũng yếu đuối, bởi anh còn có một trái tim. Một khi có trái tim, thì chẳng ai có thể như gỗ đá, có chăng là cách che dấu, để người khác không nhận ra thôi.

Nói chuyện với kẻ thù của nhân dân Việt Nam (phần 1)


Kẻ thù của ta ơi!

Ta là nhân dân Việt NamTa biết rõ tên mi, biết rõ mặt mi, nhưng ta không muốn gọi đích danh ra đây vì ta biết là mi sẽ rất xấu hổ. Vì mi luôn khoác lên mình sự hào nhoáng, luôn gồng lên để mi phải to nhất, lớn nhất, mạnh mẽ nhất, cái gì mi cũng muốn nhất, nhưng có một cái mi chẳng bao giờ có, chứ đừng nói đến mơ tưởng được nhất, đó là lòng tốt và sự tử tế.

Mi có biết, dân tộc Việt Nam ta, nhân dân Việt Nam tự hào nhất là điều gì không? Đó chính là chúng ta có bề dày lịch sử hơn 4000 ngàn năm mà Cha Ông ta để lại cho con cháu. Dù đất nước ta bé nhỏ, nghèo nàn, lạc hậu, ta không có vũ khí hiện đại và đội quân tinh nhuệ, nhưng bất chấp đó là kẻ thù nào thì cũng không thể nào thắng nổi trước sự chống trả của chúng ta.

 Nước Việt Nam của ta đây mới có 68 năm kể từ ngày thành lập, còn hơn 4000 năm trước nữa cơ mà, lịch sử đã là sự chứng minh rồi. Kẻ thù mạnh nhất thế giới cũng phải thua rồi.

Thứ Tư, 28 tháng 8, 2013

Định nghĩa của tôi






Tôi muốn xây dựng hình ảnh bản thân và những Anh Thư Việt Nam trong một Blog mà tôi dành tất cả tình cảm của tôi tri ân với Quê hương, với Đất nước, với Gia đình, với Bạn bè, với mọi Người và với cả chính Tôi. 

Tình cảm đó được tôi định 
nghĩa ngắn gọn thế này thôi:

Tổ quốc là trên hết
Gia đình là tất cả
Bạn bè là vô giá                     
Yêu Người là yêu Tôi

  Quốc Hoa Việt Nam
là tên gọi mà tôi lựa chọn cho Blog của mình. Theo tôi, HOA CỦA ĐẤT NƯỚC không chỉ là một loại hoa, nó phải là một vườn hoa rực rỡ với đủ các sắc màu, đủ các đại diện của tất cả mọi miền của Tổ quốc.

Đó phải là những bông hoa tinh tế vừa có vẻ đẹp duyên dáng, đẹp về hương thơm, đẹp về ý nghĩa và đẹp ngay cả cách mang đến cho con người sự cảm nhận thân thiện và hạnh phúc. 

Vườn hoa đó chính là hình ảnh đại diện cho con người Việt Nam, trong cuộc sống hàng ngày rất giản dị, khiêm nhường và mộc mạc, nhưng lại có sức chịu đựng bền bỉ, sự thông minh, bản lĩnh và quyết tâm đến phi thường để vượt  qua mọi gian nan, thử thách. Sự đặc biệt đó đến từ sức mạnh của đoàn kết khi mà trong mỗi người Việt Nam đều có chung dòng máu con cháu Lạc Hồng, có khí chất anh hùng bất khuất của Cha Ông để lại với truyền thống lịch sử hơn 4000 năm dựng nước và giữ nước. Đó chính là sức mạnh, là niềm tự hào của con người Việt Nam đã, đang và sẽ không bao giờ chấp nhận gục ngã trước mọi khó khăn hoàn cảnh và mọi kẻ thù. 

Người Việt Nam ơi- những bông hoa của Việt Nam ơi, chúng ta đã từng rất đẹp, rất xinh, đã từng ngẩng cao đầu khi cả thế giới biết đến một Việt Nam nhỏ bé với sức mạnh của người khổng lồ thì bây giờ hãy yêu thương và nắm chặt tay nhau hơn nữa để tất cả cùng tự tin, vững bước tiến vào lịch sử và tương lai nhé!

Tôi tự hào là một người Việt Nam và tự hào viết nên những định nghĩa cho những người con của Đất mẹ Việt Nam. 


Nếu ai hỏi xin cho tôi định nghĩa
Vài dòng thôi ngắn ngủi rất nên thơ
Người Việt Nam vẫn hàng ngày giản dị
Nhưng chẳng tầm thường trong những hy sinh.

Trong đấu tranh nhiều nguy nan mới biết 
Ta hùng cường bởi sức mạnh kiên trung
Nay Tổ quốc đang gặp nhiều vất vả
Ta lại bền lòng dìu dắt nhau qua.

Có sức mạnh vốn phi thường lắm đấy

Khó khăn nhiều mới nảy nở sinh ra
Không né tránh những gian nan thử thách
Rèn luyện nhiều để kiêu hãnh vươn cao.

Bốn ngàn năm chói ngời trang lịch sử

Đã làm nên một khí phách anh hùng
Là sức mạnh đẹp lòng người gắn kết
Mang đến tự hào cho tất cả thương yêu.

                                             MHAT 28/8/2013



Hình minh họa : Á hậu Hương Giang

Ðoàn công tác của Bộ Chính trị kiểm tra việc thực hiện Nghị quyết T.Ư 4 (khóa XI) tại Bộ Xây dựng

Lời bình: Mây Hồng nghĩ rằng bản tin chỉ là bản tin, nhưng với bản tin này thì với Mây Hồng cũng như chị Anh Thư, Nguyên Kế Toán trưởng Ban  Quản lý dự án ĐTXD ĐHQGHN thì không như vậy. Bởi đó là niềm tin - NIỀM TIN Ở HOA HỒNG - niềm tin rằng tất cả mọi việc đều sẽ tốt đẹp nếu như chúng ta không ngừng nỗ lực cố gắng và xứng đáng với những điều đó.


Bông hồng dành cho chị Anh Thư là bông hồng đầu tiên 
của TIN Ở HOA HỒNG với một niềm tin quyết thắng.

Thứ Hai, 26 tháng 8, 2013

CÁ TÍNH TÔI






Tôi chẳng thể hiền khô và nhu nhược
Chẳng thể ngụy trang bằng mặt nạ dịu dàng
Tôi chỉ muốn có bên mình chân thật
Của những gì hòa quyện lẫn thiên nhiên.

Bức tranh vẽ vô tư không ngoệch ngoạc
Đen trắng rõ ràng chẳng đổi lại trắng đen
Có tầng lớp, điểm tô màu cơ bản
Sự thật tài tình chẳng hoán vị đi đâu..

Cá tính tôi giữa muôn vạn sắc màu
Chẳng thay đổi cho người đời mai mỉa
Hạnh phúc chứ, ai bảo tôi khờ dại?
Tôi chỉ mỉm cười, thật ngại chứng minh.

Cuộc sống thế nhưng lòng người chẳng chuyển
Trái đất tròn nên lẳng lặng vẫn quay
Và trung thực là điều không thay đổi
Cá tính này- tôi lựa chọn- tôi vui...

Cứ chạy mãi, tôi ơi, tôi cá tính
Chạy một mình, chớ vội vã, dừng chân
Chờ với đợi cho dòng người chầm chậm
Điểm hẹn ùa vào tay lại nắm tay thôi... 


Mây Hồng 26/8/2013





Hình ảnh minh họa: ca sỹ Phương Linh

NỖI XÓT XA MẠNG ẢO


Sao có thể ra đi không từ biệt
Em khóc rồi anh thấu tỏ hay không
Sao chẳng biết bờ mi đang nhòe lệ
Ở nơi nào chưa kịp đến thân quen.

Ai trách gió, trách trời mây sớm tối
Cứ dại khờ để tắt nắng mưa tuôn
Thầm lặng đến chia ly cùng hội ngộ
Thật giả ngỡ ngàng, yêu ghét đan xen .

Ôi ảo giác đưa nhau vào mộng mị
Cõi thực đây dăm ba đứa bạn hiền
Nay sẵn có nơi mơ hồ lắm bạn
Mua chạnh lòng, mua cả những xót xa.

Trong cuộc sống dễ gì đâu bỏ cuộc
Chốn hoang đường sao mặc kệ buông tay
Có điều ước đêm nay trao màu nhiệm
Xa lại về gần thôi chẳng phải chia xa...


Ừ nhỉ, chẳng biết sao mình buồn? Rõ ràng mình thấy vừa mất đi một người bạn, một người anh, chẳng biết mặt, biết tên, chỉ biết nick của người ta là thế, bài đăng hình ảnh trên tường nhà người ta là thế, nhưng cảm giác cứ như đó là con người bằng xương, bằng thịt. Người ta bỏ đi, người ta xóa tài khoản mà thấy như người ta đi vào cõi xa mờ.....

Cuộc đời chỉ sợ nhất là chia ly. Có ai biết điều đó không nhỉ ? Dù những người chẳng có trái tim, có thể làm tất cả mọi việc đấy, xấu xa đấy, tàn ác đấy nhưng phải chia xa một người  dù chỉ là một người bạn đã luôn ở bên cạnh như là một lẽ đương nhiên thì thử hỏi xem có nhớ nhung không? Có xót xa không? Cái gì cũng có thể không cần, còn vứt bỏ đi được nữa ấy chứ, nhưng tình cảm thì không thể, con người chẳng phải là sắt đá, trái tim lại càng không.......

Ừ nhỉ, giá không phải là bạn, ai đến ai đi chẳng bận lòng... Giờ đã là bạn của nhau, không nói nổi một lý do hay sao? Mình vẫn có thể giúp người ta cơ mà. Rõ ràng là người ta giận người khác, trách người khác, có trách gì mình đâu, sao bắt mình cũng phải chịu cảnh như vậy?

Mà trách ai được bây giờ? Chính mình nhiều lần cũng đã muốn như vậy. Khi ấm ức thì chỉ cần một lệnh delete thôi, là xóa tất, mất tất những chắt chiu bao công sức và thời gian của mình. May mà mình vẫn chưa làm điều đó, chỉ vì mình vẫn còn nghĩ đến những người bạn, qúa tốt và thương yêu mình sao mình lại có thể bắt người ta phải trả giá cho những điều vô nghĩa, chỉ vì mình giận một ai đó, hoặc đôi khi là sự đỏng đảnh, thất thường của chính bản thân....

Phương Linh: Nữ thần trên đồng cỏ khô - 6
Thực ra nếu là một người có trách nhiệm, thì chẳng thể "phá hủy" những gì có liên quan đến niềm vui, hay niềm an ủi của người khác. Có lẽ mình nên nhớ như vậy, để thấy rằng mình phải giữ gìn tất cả những thứ ở trên mạng này của mình. Ừ, nó rất bé nhỏ, có khi chẳng là gì cả, nhưng nó có giá trị về thời gian, giá trị về cảm xúc,.. và cái giá trị lớn nhất, đó chính là giá trị lịch sử. Lịch sử là gì? Là những điều đã trôi qua cùng với thời gian, mà chẳng bao giờ còn lập lại, chỉ có thể giữ lại bằng những ghi chép mà thôi........

Giá như người ta nói chia tay, thì người ta cứ để nguyên trang viết của người ta ở lại, để không được thấy nhau hàng ngày với những bài đăng mới, thì ít nhất vẫn còn lại cái hình bóng của ngày xưa. 

Người ta chắc chẳng thể biết đâu, những tình cảm mà chỉ vì người ta là bạn.... mà lại làm cho thấy quá xót xa....như thế này...

Sau này người ta có trở về, người ta có nói là chính người ta trước đây, thì mình làm sao còn có thể nhận ra, khi người ta chẳng còn gì của trước đó, những điều mà vì thế mình đã thân thiết, rồi quý mến.....

Ở ngoài đời, khi phải chia tay với một ai đó, vẫn còn hy vọng một ngày người ấy sẽ quay trở lại. Còn trên mạng ảo này, ai đó đã xóa tất cả những gì có liên quan của chính mình, thì có nghĩa người ta đã chọn đi xa mà không bao giờ trở lại...... 

Và nỗi xót xa mạng ảo vẫn mãi còn chua xót, bởi không còn hy vọng cho sự hồi sinh- điều làm cho những cuộc chia ly trở thành luyến tiếc, mà không đau đớn vì vẫn còn giá trị của mong đợi và ngóng trông để làm cho cuộc sống thêm thi vị và có ý nghĩa khi phải níu giữ lại bằng nỗ lực và kiên nhẫn với tất cả niềm tin của chính mình............ 

Mây Hồng viết 26/8/2013 


Phương Linh: Nữ thần trên đồng cỏ khô - 7

.

Hình minh họa trong bài : Ca sĩ Phương Linh











XÓT XA MẠNG ẢO




Sao có thể ra đi không từ biệt
Em khóc rồi anh thấu tỏ hay không
Sao chẳng biết bờ mi đang nhòe lệ
Ở nơi nào chưa kịp đến thân quen.

Ai trách gió, trách trời mây sớm tối
Cứ dại khờ để tắt nắng mưa tuôn
Thầm lặng đến chia ly cùng hội ngộ
Thật giả ngỡ ngàng, yêu ghét đan xen .

Ôi ảo giác đưa nhau vào mộng mị
Cõi thực đây dăm ba đứa bạn hiền
Nay sẵn có nơi mơ hồ lắm bạn
Mua chạnh lòng, mua cả những xót xa.

Trong cuộc sống dễ gì đâu bỏ cuộc
Chốn hoang đường sao mặc kệ buông tay
Có điều ước đêm nay trao màu nhiệm
Xa lại về gần thôi chẳng phải chia xa...


Mây Hồng  258/2013
.














Chủ Nhật, 25 tháng 8, 2013

KHÔNG THỂ NHƯ THẾ ĐÂU ANH




Em chẳng thể nào xa vắng được anh đâu
Dẫu ta chẳng là gì trong tình yêu hai nửa
Anh chỉ thoảng qua như khí trời em thở
Trong vắt tưởng như chẳng đọng lại chút gì.

Nhưng lẽ sống chẳng thể nào tách biệt
Như cây xanh chẳng thể thiếu rễ nguồn
Như tình nghĩa là anh em không hiểu
Chỉ hiểu một điều em chẳng thế thiếu anh.



Mây Hồng 25/8/2013

Ăn miếng trả miếng

Anh yêu ơi, ngày xưa anh không nhường em bao giờ. Ăn miếng trả miếng. Em một câu anh cũng một câu. Giờ chúng mình đầu bạc răng long rồi mà anh yêu vẫn chứng nào tật đấy!



LỜI CHÚC NGÀY CHỦ NHẬT





Thứ Bảy, 24 tháng 8, 2013

THƯƠNG LẮM VIỆT NAM







Ừ thương lắm, Việt Namơi, thương lắm!
Ngợi ca Người mà chưa thấy sau lưng
Những ánh mắt ngập tràn như ánh lửa
Những bàn tay vỗ theo nhịp phách đều...


Ừ thương lắm, Việt Nam ơi, thương lắm!
Chiến tranh miệt mài trong vất vả gian nan
Bốn nghìn năm đã hơn nhiều, hơn thế
Cứ oằn mình trong nước mắt, hy sinh...

Ừ thương lắm, Việt Nam ơi, thương lắm!
Đất Mẹ từng ngày vẫn run rẩy xót xa
Nơi thẫm đẫm máu hồng xương tan chảy
Của những người con ra đi mãi chẳng về...










Ừ thương lắm, Việt Namơi, thương lắm!
Khổ đau rồi trong chắt lọc sinh ra
Những giá trị của lòng người cao đẹp
Vắng bên đời trong hối hả bon chen...

Ừ thương lắm, Việt Namơi, thương lắm!
Đến một ngày cất tiếng gọi thân quen
Là tất cả trào dâng như sóng cuộn
Của trùng dương hòa nhiệt huyết tự hào.

Ừ thương lắm, Việt Namơi, thương lắm!
Ước vọng nhiều cho đất Mẹ sinh sôi
Cho tình người ngập tràn như hoa nở
Tổ Quốc mỉm cười hạnh phúc........

                                    ........ đón tương lai.











Mây Hồng 24/8/2013

BÁC HỒ - ÔNG TIÊN CỦA CHÚNG CON SẼ SỐNG MÃI




Còn đúng 8 ngày nữa là đến ngày 2/9, ngày mà 68 năm về trước Bác đã đọc Bản tuyên ngôn độc lập khai sinh ra nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa - đất nước mà chúng con đang sống ngày hôm nay.

Đêm nay, còn nhất định phải dành những dòng chữ từ đáy sâu lòng mình để viết về Bác Hồ kính yêu của con - người đã hy sinh cả cuộc đời vì nhân dân và đất nước Việt Nam.

Ai yêu Bác Hồ Chí Minh hơn thiếu niên, nhi đồng.
Ai yêu Bác Hồ Chí Minh hơn thiếu niên, nhi đồng.
Ai yêu Bác Hồ Chí Minh hơn thiếu niên, nhi đồng.
Ai yêu Bác Hồ Chí Minh hơn thiếu nhi Việt Nam.

Bác ơi, con bật video clip này lên cho Bác xem nhé! Bài hát này có tên là Ai yêu Bác Hồ Chí Minh hơn thiếu niên, nhi đồng của nhạc sỹ Phong Nhã do bé Hoàng Quyên CLB văn hóa Ba Đình và các em nhỏ hát tặng bác đấy. 


Bác biết không, thường ngày cô bé hát hay với khuôn mặt xinh tươi này có một chất giọng vút cao, hớn hở. Vậy mà khi cô bé cất tiếng hát tại một quảng trường rộng lớn bên cạnh nơi Bác an nghỉ, lời ca và tâm trạng xúc động đã làm giọng hát trầm hẳn xuống. Và đôi mắt thì cảm giác như đang rưng rưng, con nghĩ rằng cô bé đã phải rất kìm nén để không bật khóc đấy Bác ạ!

Ngay cả các Bác, các chú, các cô vỗ tay và hát theo thì họ cũng đều xúc động lắm!
Còn con thì sao? Con đã là một thiếu nữ trưởng thành, dù con chưa lập gia đình nhưng sâu thẳm trong trái tim con là hình ảnh một gia đình hạnh phúc là đại gia đình Việt Nam với người Cha già vĩ đại là Bác kính yêu. Con đang đưa hình ảnh bài hát vào đây và bật bài hát lên để lấy cảm xúc viết bài về Bác - người mà con luôn tôn kính. Con cũng đang khóc và thậm chí khi viết tới những dòng này thì tiếng khóc bật ra nức nở....

Bác chúng em dáng cao cao, người thanh thanh,

Bác chúng em, mắt như sao, râu hơi dài.

Bác chúng em, nước da nâu vì sương gió.

Bác chúng em, thề cương quyết trả thù nhà.
Hồ Chí Minh kính yêu chúng em kính yêu Bác Hồ Chí Minh trọn một đời.
Hồ Chí Minh kính yêu Bác đã bao năm bôn ba nước ngoài vì giống nòi.

Lâu lắm rồi, mà sao con vẫn có thể khóc cho người mà con chưa bao giờ được gặp ở trên đời, mà chỉ biết tôn kính và thương yêu bằng sự cảm nhận tự nhiên và sự thôi thúc của cội nguồn và lòng biết ơn.

Con vẫn chẳng biết vì sao, con đã thấy Bác như rất gần gũi, giống như người thân yêu của mình từ lúc con còn rất nhỏ. Con kính yêu Bác vô cùng với một tinh cảm rất đỗi tự nhiên, chẳng cần ai chỉ bảo. Chỉ cần nhìn thấy Bác con đã thấy hình ảnh một Ông Tiên hiền từ, Ông Tiên có nụ cười trìu mén và ánh mắt chan chứa thương yêu. Và đã là Ông Tiên thì nhất định ai ai cũng phải quý mến rồi, chẳng riêng gì con.

Rõ ràng tình cảm của trẻ con là tình cảm trung thực và trong sáng nhất. Như hình ảnh các bé con chạy ùa vào lòng bác, sà đến bên Bác để được cho kẹo mới biết  Bác là con người nhân từ biết nhường nào. Trẻ con, có sự cảm nhận đặc biệt tinh tế, một khả năng rất khó hiểu của con người, giống như khả năng bắt sóng để phòng vệ tự nhiên vậy. Trước một người xa lạ, không phải tự nhiên mà lũ rẻ tin tưởng, gẫn gũi, quấn quít...

Con chọn bàì hát Ai yêu Bác Hồ Chí Minh hơn thiếu niên, nhi đồng- là bài hát mà con yêu thích nhất, ngay cả đến bây giờ, bởi vì nó còn gắn với con một kỷ niệm không bao giờ quên.

Ngày ấy, khi học lớp mẫu giáo lớn để năm sau lên lớp 1, cô giáo dạy cả lớp chúng con tập hát bài này. Con về nhà cứ hát nghêu ngao và bắt mẹ phải lấy xe đạp chở đến Bác chơi. Mẹ bảo "Bác đã đi mất rồi con ạ" con còn vùng vằng và khóc ầm lên bắt đền "mất thế nào được con vừa thấy Bác trên ti vi mà". 

Rồi sau nhiều ngày và ngày nào con cũng mè nheo, thì một hôm mẹ bảo con: "Nào con gái mặc quần áo đẹp vào Mẹ cho con đến thăm Bác Hồ". Con vui sướng quá chạy đến ôm chầm lấy mẹ và hôn vào má mẹ hét lên: "Mẹ ơi Mẹ muôn năm, Bác Hồ muôn năm". Ngay lúc đó, con thấy mẹ quay mặt đi gặt nước mắt. 

Bác biết không, con nhỏ nhưng mà mẹ con vẫn gọi là "bà cụ non" đấy, vì con hay chú ý mọi việc  và hay đặt ra nhiều câu hỏi tò mò mà ba mẹ con cũng không trả lời được. Hôm đó thấy Mẹ khóc thì rất ngạc nhiên và con đoán rằng có nguyên nhân gì rồi. Thế nên con chỉ lặng lẽ quan sát mẹ và im lặng trên suốt quãng đường mẹ chở con đi. 

Và cái nơi mà 2 mẹ con đến, chính là nơi mà bé Hoàng Quyên đang hát cho Bác nghe đây này. Nơi đó là nhà của Bác và Bác ngủ ở trong đó.

Con chỉ nhớ khi hai mẹ con hòa vào dòng người xếp hàng vào thăm Bác, thì con cứ thấy bước chân mỗi lúc một nặng hơn và thấy như sắp bắt gặp điều mất mát gì ghê gớm lắm!

Gần đến cửa thì Mẹ nắm tay con và nói nhỏ: " Con gái ơi Mẹ bế con nhé, mình không phải gặp Bác còn sống đâu, mà chỉ nhìn thấy hình hài của Bác thôi, được để ở trong tủ kính đẻ mọi người viếng thăm". 

Thế là con khóc ầm lên, tuột ra khỏi tay mẹ và vùng chạy ra ngoài hàng người. Mẹ vội vã chạy theo và dù mẹ nói thế nào con cũng nhất định không quay lại để vào thăm Bác. 
Đêm đó trở về, con khóc đẫm gối. Con cứ nghĩ Bác của con là Ông Tiên cơ mà, Ông Tiên không thể chết, tại vì người ta nhốt Bác trong tủ kính nên Bác không ra ngoài được thôi. Nhưng chắc là nhốt lâu nên Bác chết thật rồi, nên con thấy ghét họ lắm! Sao họ có thể hại chết Ông Tiên của chúng con. Chúng con phải có Ông Tiên để Ông mãi như trong câu truyện cổ tích cho chúng con còn ước mơ chứ.... ấm ức, bực tức, giận dỗi.... cho đến khi con chìm vaò giấc ngủ say và mơ thấy Bác về.....

Sau này lớn lên con chỉ nhớ là đã ghét tất cả những ai mà không yêu quý trân trọng Bác. Bởi vì chỉ có những người không có trái tim mới ghét và đối xử không tốt với Bác của con. Họ cần gì cơ chứ, họ đòi hỏi gì cơ chứ, Bác đã hy sinh tất cả cuộc đời mình cho nhân dân, cho đất nước Việt Nam mà còn chưa đủ hay sao? 

Khi còn sống, Bác cũng chỉ là một con người, Bác đâu phải là Thánh mà có thể làm vừa ý tất cả mọi người. Và có ai muốn chỉ trích Bác thì hãy thử suy nghĩ xem Bác đã được cái gì cho riêng mình. Bác chẳng có gì cả, ngoài tình cảm thương yêu của cả dân tộc dành cho. Vậy mà họ nỡ tước đoạt đi những điều đó. phủ nhận công ơn và những hy sinh của Bác. Họ đúng là vô ơn và không có trái tim.

Rồi thời gian qua đi, con lớn dần lên. Và điều đặc biệt nhất đến bây giờ, dù ở Hà Nội phần lớn thời gian khi trưởng thành, nhưng con chưa một lần vào lăng viếng Bác. Và chắc chắn trong thâm tâm con sau này cũng sẽ không bao giờ vào đó để nhìn thấy Ông Tiên của con đã qua đời.

Bởi vì với con thì Bác luôn sống mãi. Và Bác mãi là ông Tiên của chúng con, Ông Tiên không bao giờ chết. Ông Tiên đó đã đi vào trong suy nghĩ và tình cảm của chúng con nhẹ nhàng như những lời hát đi vào lòng người....

Bác nay tuy đã già rồi, già rồi nhưng vẫn vui tươi.

Ngày ngày chúng cháu ước mong.

Mong sao Bác sống muôn đời để dìu dắt nhi đồng thành người

Và kiến thiết nước nhà bằng người.
Hồ Chí Minh kính yêu chúng em kính yêu Bác Hồ Chí Minh trọn một đời.
Hồ Chí Minh kính yêu chúng em ước sao Bác Hồ Chí Minh sống muôn năm.

Bác ơi, điều ước của các em thiếu nhi Việt Nam chúng em ước sao Bác Hồ Chí Minh sống muôn năm nhất định sẽ là sự thật. 

Chẳng khó khăn gì cả, chẳng cần phép màu gì cả mà Bác vẫn sống mãi, chỉ cần chúng em kính yêu Bác Hồ Chí Minh trọn một đời.

Đúng rồi , chỉ cần chúng con mãi kính yêu và ghi nhớ công ơn của Bác, thì Bác sẽ sống mãi và bất tử ...........
Và điều đó chúng con sẽ làm được Bác ạ!


BÁC CHÍNH LÀ ÔNG TIÊN TRÊN TRỜI, LÀ THẦN THÁNH, LÀ HUYỀN THOẠI 
MÀ NGƯỜI ĐỜI KHÔNG BIẾT ĐẤY THÔI



VỚI NHÂN DÂN VIỆT NAM THÌ SỰ XUẤT HIỆN CỦA BÁC 
ĐÃ LÀ MỘT PHÉP MÀU TRONG CÂU TRUYỆN CỔ TÍCH CUỘC ĐỜI RỒI BÁC Ạ!



TOP 10 TRONG TUẦN


Các Bạn ơi, đã là con người thì ai ai cũng mong muốn được sống ấm no, hạnh phúc. Và cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn bằng những suy nghĩ việc làm tích cực của mỗi chúng ta. Mây Hồng chỉ có mong muốn được mang đến những suy nghĩ chân thành và ước muốn tất cả những người con của dân tộc đều được thân thiết như anh em một nhà. Để cảm hóa ngay cả kẻ thù thì cũng muốn kết bạn với chúng ta. Nhất định sẽ làm được các Bạn à! Chúng ta đang làm tất cả vì mỗi người và vì mọi người. Nào cùng quyết tâm bạn nhé! Rất cảm ơn các Bạn đã ghé qua và cùng chúc nhau lời chúc vui tươi hạnh phúc....