Đêm chợt tỉnh giấc tôi như thấy mằm mặn trên môi, đưa tay nhẹ lên mặt tôi thấy má mình đang ướt nhòa.
Một ngày ta ngây thơ
Vui niềm vui dại khờ
Đau niềm đau lững lờ
Là ngày ta nghe say
Vì yêu đời biết mấy
Dù cho người chối từ
Còn yêu người không nguôi
Tôi đã ngủ vùi đi như thế! Vẫn còn đeo tai nghe với giọng
hát vút cao của Ánh Tuyết bản nhạc Hát cho yêu thương của nhạc sỹ Phan Bá Chức. Khi trước bản nhạc này reó
rắt nỗi lòng, đúng là tôi đã khóc. Khóc và chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Ôi, âm nhạc như thứ thần kỳ ma mỵ. Nghe một bản nhạc, một giai điệu mà người ta có thể cười phá lên, có thể thấy mình như đang bay bổng, rồi có thể chùng lòng xuống hay chợt rơi nước mắt rất vu vơ.
Tôi nghe đâu đây như có tiếng thầm thì của người tôi yêu ở bên cạnh. Người ấy vẫn
thích bản nhạc này. Vẫn bật cho tôi nghe nhiều lần như thế! Và rồi tôi đã thích
bài hát này từ lúc nào chẳng biết, mặc dù trước đó tôi còn cười vào mũi người
ấy sao lại bảo tôi nghe một bài hát hình như chỉ dành cho người già, chẳng phải là những bản nhạc yêu thích của tuổi trẻ chúng tôi.
Hát cho yêu thương, tấm lòng tôi đã mở rộng ra như vậy. Đứa con gái như tôi đã từng nghĩ yêu thương chỉ là yêu thương những người thân của mình, những người mà mình biết, mình yêu. Đâu ngờ cái tình cảm anh mở ra cho tôi và bây giờ đang có
trong tôi là tình yêu trải rộng ra với mọi người để tôi biết yêu và biết thương ngay cả với những người xa lạ.
Thấy yêu và xót xa cho những hình ảnh mẹ hiền, nhưng không có hình ảnh người
mẹ yêu quý của tôi - vì mẹ còn chưa già và đang sung sướng với cuộc sống đủ đầy.
Hát cho yêu thương.
Là hình ảnh biết bao người mẹ của ViệtNam .
Là dáng vẻ của đôi bàn tay nhăn nheo, gương mặt quằn trong khắc khổ. Nắng mưa sờn xước lưng còng của mẹ.
Hát cho yêu thương.
Là hình ảnh biết bao người mẹ của Việt
Là dáng vẻ của đôi bàn tay nhăn nheo, gương mặt quằn trong khắc khổ. Nắng mưa sờn xước lưng còng của mẹ.
Nghe thời gian nhạt nhòa
Trên mái tóc làn da
Nụ cười trong bao la
Là nước nguồn tuôn xuống
Là gió ngàn chan hòa
Gội trên đồng xa xa
Là hình ảnh mẹ già nua vẫn cặm cụi ngày ngày phơi mặt ra nắng, ra sương, bày bán đồng quà, tấm bánh, mớ rau…
Là hình ảnh mẹ cuối ngày lại luống cuống lấy từ những cái
túi rút chun như hầu bao để nắn nót lấy ra những đồng bạc lẻ nhàu nhĩ, vuốt
thẳng ra như đang mân mê những tờ bạc lẻ, sắp chúng lên nhau ngay ngắn, lật đi,
lật lại để xem công sức thành quả cả ngày quần quật đong đếm được bao
nhiêu. Chẳng biết có đủ để mẹ mua nổi mấy chiếc bánh mì, hay dĩa cơm cho
3 bữa trong ngày hay không? Ngay cả đôi mắt nhìn đã kèm nhèm không biết
có thấy rõ các con số để mà làm phép cộng nó lại nữa hay không?
Thương quá mẹ ơi! Con cái của mẹ đâu rồi? Họ chẳng lẽ không
lo nổi cho mẹ già của họ đến thế hay sao? Hay mẹ không muốn sống dựa vào những đứa con
cũng còn đói khổ không kém. Hay là sao, là gì?
Thương mẹ rồi những mong sao cảnh đất nước kinh tế được phục hồi, qua đi khổ sở, khó khăn để những con người cần chính sách, cần hỗ trợ như các mẹ được cả Nhà nước và xã hội quan tâm.
Nhưng tất cả có phải vì kinh tế hay không? Sự chăm sóc vẫn phải là từ đáy lòng chứ ?
Mẹ già như thế rồi, ăn cũng chẳng ăn được bao nhiêu, sống cũng chẳng sống được bao nhiêu, sao không để cho mẹ được cười khi còn có thể nhận thấy cuộc đời, thấy tình người còn đang ấm áp.
Hay ở đâu đó còn quá vắng đi lòng trắc ẩn, tình thương và trách nhiệm trong mỗi con người?
Nhưng tất cả có phải vì kinh tế hay không? Sự chăm sóc vẫn phải là từ đáy lòng chứ ?
Mẹ già như thế rồi, ăn cũng chẳng ăn được bao nhiêu, sống cũng chẳng sống được bao nhiêu, sao không để cho mẹ được cười khi còn có thể nhận thấy cuộc đời, thấy tình người còn đang ấm áp.
Hay ở đâu đó còn quá vắng đi lòng trắc ẩn, tình thương và trách nhiệm trong mỗi con người?
Dù mẹ là mẹ của ai, nhưng nhìn những cảnh đời dầm dãi nắng mưa, tấm lưng còng xuống của bươn chải, khắc khổ, nhặt nhạnh kiếm sống cơ cực qua ngày ... thì là lỗi của những đứa con ...những đứa con trong đó có tôi, có Bạn có tất cả chúng ta.
Liệu bạn hay tôi có thể vui vẻ, hạnh phúc riêng mình được không khi mà hàng ngày vẫn đập vào mắt bạn những hình ảnh biết bao trăn trở như nỗi khổ đau cơ hàn cuộc đời của mẹ? Những hình ảnh đó không phải là minh chứng của sự nghèo khó, mà buồn hơn vì lại là minh chứng của sự thờ ơ và thiếu vắng tình thương.
Khi nào không còn những hình ảnh tội nghiệp như vậy thì lúc đó những người con mới có thể ngẩng mặt lên vì tự hào là người con có hiếu, cộng đồng và xã hội khi ấy mới có thể hạnh diện vì mình đã biết quan tâm và chăm lo.
Cảm ơn anh - người mà tôi yêu. Anh đã yêu tôi bằng cách dạy cho tôi biết yêu thương cả những người khác. Tôi đã hiểu rằng nếu tôi muốn Hát cho yêu thương, thì tôi hãy hát trước tiên cho những người già- những người mà thời gian chẳng còn để chờ đợi cho một sự thức tỉnh của ý thức và tình thương đến một cách muộn màng.
Một mình tôi hát đơn ca, thì tiếng hát yếu ớt sẽ lọt thỏm đi đâu? Tôi cần sự cộng hưởng, tôi cần giàn đồng ca, tôi cần rất đông và rất đông những tấm lòng cất cao lên tiếng hát của sự sẻ chia, yêu thương, đùm bọc. Tôi cần tất cả những điều này không phải cho tôi, cho mẹ tôi mà dành cho người khác, cho Mẹ của người khác. Tôi muốn chúng ta cùng hát để những người già nhất vẫn có thể cười ngay cả trước khi phải chia tay cuộc đời để trở về với cát bụi bởi quy luật tự nhiên của một đời người.
Và rồi tôi cũng muốn hát cho cả người thân, cho bạn bè , cho cả người mà tôi thương, tôi nhớ............
Bạn bè trao cho ta
Suối trong mát ngọt ngào
Tưng bừng reo đầu ghềnh
Khi vầng trăng vừa lên
Bạn bè anh em ơi
Tìm nhau dù tăm tối
Tìm nhau dù nắng vội
Tìm nhau dù chia phôi
Này người em yêu ơi
Sáng nay có mặt trời
Em tìm dấu tuyệt vời
Trong niềm đau ngàn đời.....
TÔI MUỐN HÁT CHO TẤT CẢ YÊU THƯƠNG ....
Liệu bạn hay tôi có thể vui vẻ, hạnh phúc riêng mình được không khi mà hàng ngày vẫn đập vào mắt bạn những hình ảnh biết bao trăn trở như nỗi khổ đau cơ hàn cuộc đời của mẹ? Những hình ảnh đó không phải là minh chứng của sự nghèo khó, mà buồn hơn vì lại là minh chứng của sự thờ ơ và thiếu vắng tình thương.
Khi nào không còn những hình ảnh tội nghiệp như vậy thì lúc đó những người con mới có thể ngẩng mặt lên vì tự hào là người con có hiếu, cộng đồng và xã hội khi ấy mới có thể hạnh diện vì mình đã biết quan tâm và chăm lo.
Cảm ơn anh - người mà tôi yêu. Anh đã yêu tôi bằng cách dạy cho tôi biết yêu thương cả những người khác. Tôi đã hiểu rằng nếu tôi muốn Hát cho yêu thương, thì tôi hãy hát trước tiên cho những người già- những người mà thời gian chẳng còn để chờ đợi cho một sự thức tỉnh của ý thức và tình thương đến một cách muộn màng.
Một mình tôi hát đơn ca, thì tiếng hát yếu ớt sẽ lọt thỏm đi đâu? Tôi cần sự cộng hưởng, tôi cần giàn đồng ca, tôi cần rất đông và rất đông những tấm lòng cất cao lên tiếng hát của sự sẻ chia, yêu thương, đùm bọc. Tôi cần tất cả những điều này không phải cho tôi, cho mẹ tôi mà dành cho người khác, cho Mẹ của người khác. Tôi muốn chúng ta cùng hát để những người già nhất vẫn có thể cười ngay cả trước khi phải chia tay cuộc đời để trở về với cát bụi bởi quy luật tự nhiên của một đời người.
Và rồi tôi cũng muốn hát cho cả người thân, cho bạn bè , cho cả người mà tôi thương, tôi nhớ............
Bạn bè trao cho ta
Suối trong mát ngọt ngào
Tưng bừng reo đầu ghềnh
Khi vầng trăng vừa lên
Bạn bè anh em ơi
Tìm nhau dù tăm tối
Tìm nhau dù nắng vội
Tìm nhau dù chia phôi
Này người em yêu ơi
Sáng nay có mặt trời
Em tìm dấu tuyệt vời
Trong niềm đau ngàn đời.....
TÔI MUỐN HÁT CHO TẤT CẢ YÊU THƯƠNG ....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét