Em khóc rồi anh thấu tỏ hay không
Sao chẳng biết bờ mi đang nhòe lệ
Ở nơi nào chưa kịp đến thân quen.
Ai trách gió, trách trời mây sớm tối
Cứ dại khờ để tắt nắng mưa tuôn
Thầm lặng đến chia ly cùng hội ngộ
Thật giả ngỡ ngàng, yêu ghét đan xen .
Ôi ảo giác đưa nhau vào mộng mị
Cõi thực đây dăm ba đứa bạn hiền
Nay sẵn có nơi mơ hồ lắm bạn
Mua chạnh lòng, mua cả những xót xa.
Trong cuộc sống dễ gì đâu bỏ cuộc
Chốn hoang đường sao mặc kệ buông tay
Có điều ước đêm nay trao màu nhiệm
Xa lại về gần thôi chẳng phải chia xa...
Ừ nhỉ, chẳng biết sao mình buồn? Rõ ràng mình thấy vừa mất đi một người bạn, một người anh, chẳng biết mặt, biết tên, chỉ biết nick của người ta là thế, bài đăng hình ảnh trên tường nhà người ta là thế, nhưng cảm giác cứ như đó là con người bằng xương, bằng thịt. Người ta bỏ đi, người ta xóa tài khoản mà thấy như người ta đi vào cõi xa mờ.....
Cuộc đời chỉ sợ nhất là chia ly. Có ai biết điều đó không nhỉ ? Dù những người chẳng có trái tim, có thể làm tất cả mọi việc đấy, xấu xa đấy, tàn ác đấy nhưng phải chia xa một người dù chỉ là một người bạn đã luôn ở bên cạnh như là một lẽ đương nhiên thì thử hỏi xem có nhớ nhung không? Có xót xa không? Cái gì cũng có thể không cần, còn vứt bỏ đi được nữa ấy chứ, nhưng tình cảm thì không thể, con người chẳng phải là sắt đá, trái tim lại càng không.......
Cuộc đời chỉ sợ nhất là chia ly. Có ai biết điều đó không nhỉ ? Dù những người chẳng có trái tim, có thể làm tất cả mọi việc đấy, xấu xa đấy, tàn ác đấy nhưng phải chia xa một người dù chỉ là một người bạn đã luôn ở bên cạnh như là một lẽ đương nhiên thì thử hỏi xem có nhớ nhung không? Có xót xa không? Cái gì cũng có thể không cần, còn vứt bỏ đi được nữa ấy chứ, nhưng tình cảm thì không thể, con người chẳng phải là sắt đá, trái tim lại càng không.......
Ừ nhỉ, giá không phải là bạn, ai đến ai đi chẳng bận lòng... Giờ đã là bạn của nhau, không nói nổi một lý do hay sao? Mình vẫn có thể giúp người ta cơ mà. Rõ ràng là người ta giận người khác, trách người khác, có trách gì mình đâu, sao bắt mình cũng phải chịu cảnh như vậy?
Mà trách ai được bây giờ? Chính mình nhiều lần cũng đã muốn như vậy. Khi ấm ức thì chỉ cần một lệnh delete thôi, là xóa tất, mất tất những chắt chiu bao công sức và thời gian của mình. May mà mình vẫn chưa làm điều đó, chỉ vì mình vẫn còn nghĩ đến những người bạn, qúa tốt và thương yêu mình sao mình lại có thể bắt người ta phải trả giá cho những điều vô nghĩa, chỉ vì mình giận một ai đó, hoặc đôi khi là sự đỏng đảnh, thất thường của chính bản thân....
Thực ra nếu là một người có trách nhiệm, thì chẳng thể "phá hủy" những gì có liên quan đến niềm vui, hay niềm an ủi của người khác. Có lẽ mình nên nhớ như vậy, để thấy rằng mình phải giữ gìn tất cả những thứ ở trên mạng này của mình. Ừ, nó rất bé nhỏ, có khi chẳng là gì cả, nhưng nó có giá trị về thời gian, giá trị về cảm xúc,.. và cái giá trị lớn nhất, đó chính là giá trị lịch sử. Lịch sử là gì? Là những điều đã trôi qua cùng với thời gian, mà chẳng bao giờ còn lập lại, chỉ có thể giữ lại bằng những ghi chép mà thôi........
Giá như người ta nói chia tay, thì người ta cứ để nguyên trang viết của người ta ở lại, để không được thấy nhau hàng ngày với những bài đăng mới, thì ít nhất vẫn còn lại cái hình bóng của ngày xưa.
Người ta chắc chẳng thể biết đâu, những tình cảm mà chỉ vì người ta là bạn.... mà lại làm cho thấy quá xót xa....như thế này...
Người ta chắc chẳng thể biết đâu, những tình cảm mà chỉ vì người ta là bạn.... mà lại làm cho thấy quá xót xa....như thế này...
Sau này người ta có trở về, người ta có nói là chính người ta trước đây, thì mình làm sao còn có thể nhận ra, khi người ta chẳng còn gì của trước đó, những điều mà vì thế mình đã thân thiết, rồi quý mến.....
Ở ngoài đời, khi phải chia tay với một ai đó, vẫn còn hy vọng một ngày người ấy sẽ quay trở lại. Còn trên mạng ảo này, ai đó đã xóa tất cả những gì có liên quan của chính mình, thì có nghĩa người ta đã chọn đi xa mà không bao giờ trở lại......
Và nỗi xót xa mạng ảo vẫn mãi còn chua xót, bởi không còn hy vọng cho sự hồi sinh- điều làm cho những cuộc chia ly trở thành luyến tiếc, mà không đau đớn vì vẫn còn giá trị của mong đợi và ngóng trông để làm cho cuộc sống thêm thi vị và có ý nghĩa khi phải níu giữ lại bằng nỗ lực và kiên nhẫn với tất cả niềm tin của chính mình............
Mây Hồng viết 26/8/2013
.
Hình minh họa trong bài : Ca sĩ Phương Linh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét