Giữa dòng nước chảy thuyền trôi
Giữa đời xuôi ngược người ơi
Mình em cô đơn...............
Anh ơi, con người sao không biết bao nhiêu là đủ đầy? Em có tất cả tinh yêu của anh nhưng sao đôi khi vẫn chạnh lòng tê tái. Em vẫn có cảm giác cô đơn với chính mình.
Có lẽ em đang làm khổ mình, làm khổ cả anh và hành hạ tình yêu của chúng mình? Phải chăng trái tim quá tổn thương của em không còn trở lại giống như tất cả mọi người. Lúc nào hằn trong em cũng là những nỗi đau, xót xa như là vết cắt còn nguyên dở dang.
Anh vẫn là của em. Trước kia và ngay cả bây giờ chưa có người đàn ông nào phụ em. Nỗi buồn và cảm giác cô đơn đó không phải đến từ chính nỗi đau của em. Mà sâu thẳm ở đâu đó thật xa xôi, như một nỗi đau của nhân loại. Nỗi đau không phải của em nhưng lại làm em tê tái vì nó. Và nỗi đau luôn cứa em đến nhỏ lệ, đau để mà xót, đau để mà không thể yêu anh đủ đầy và đáp lại trọn vẹn tình yêu của anh.
Anh không biết đâu, ở nơi này khi anh chưa đến,em luôn chỉ có một mình làm bạn với những ngày tháng đáng sợ nhất trong cuộc đời của em. Em như cánh chim lạc lõng nơi vùng đất hoang tàn khắc nghiệt này. Như con đò lẻ loi lặng lờ trôi trên dòng sông hoang vắng. Sóng chẳng yên, gió chẳng lặng, em bị chao đảo, cuồng quay trong bào tố. Nơi mảnh đất bị bỏ quên bởi chính con người. Nơi mảnh đát cũng vì con người mà chịu cảnh thương đau. Nơi chẳng bao giờ nghe thấy tiếng chim, chẳng tìm đâu cho được một nhành hoa, dù chỉ là một loài hoa dại.
Em đã sống trên mảnh đất này qua nhiều mùa cây thay lá. Không phải mảnh đất quê hương nơi em sinh ra, nhưng giờ nó đã gắn với em như là máu thịt. Có phải em là con bé hay đa sầu, đa cảm nên em đã viễn vông? Có phải em mơ hồ khi đã lắng nghe và thấu được nỗi đau của đất? Em nghe như có nhiều điều đất muốn nói với nhân loại. Với em đất không phải vô tri vô giác? Em thấy được cái hồn của đất, em nghe được tiếng đất than thở và nỉ non. Em chẳng muốn đi khỏi nơi này vì em thương đất sẽ cô đơn. Giống như hôm nay em đang ùa vào dòng người vui tươi hối hả trên con phố tập nập mua bán ngược xuôi, mà bước chân em nặng nề, trống trải như chốn không người..........
Em đã không còn là em nồng nàn, vô tư, nhí nhảnh của ngày xưa. Em đã không thể tìm thấy niềm vui cho riêng mình. Không còn có thể cảm thấy sung sướng khi hàng ngày còn nhìn thấy những trái ngang, những mảnh đời bất hạnh. Vẫn biết một con người đừng làm một điều gì đó khờ dại, đừng tự đặt lên vai một sứ mệnh vượt quá khả năng bé nhỏ của mình. Vẫn biết là như vậy mà sao em không thể đổi thay, ngay trong suy nghĩ và tiềm thức để mà mở rộng trái tim đón nhận niềm vui hạnh phúc của anh.
Em đang trăn trở rất nhiều. Về với anh em sẽ được sống nơi phồn hoa đô thị, một cuộc sống xa hoa giầu có và có một người chồng hết mực yêu em như anh đã yêu. Em còn cần gì nữa? Còn đòi hỏi gì nữa? Ai cũng bảo em thật tốt số, cũng bảo em vì sống tốt, vì có tâm có đức nên đã có phúc được gặp được một người sẽ là chồng tương lai của em- đó là anh.
Anh có hiểu cho em không? Em không thể theo anh về. Em phải ở lại với mảnh đất này.
Em không đành lòng để đất cô đơn. Em đã đến và không thể bỏ đi khi mà đất vẫn nguyên vẹn cảnh xơ xác, tiêu điều như lần đầu tiên em đặt chân. Em không làm được điều gì hơn bây giờ là chờ đợi. Nhưng nhất định em phải đợi, nhất định em sẽ chờ dù điều đó sẽ lấy đi mất thời gian quý báu và cơ hội hạnh phúc của cuộc đời em. Em chờ đợi mảnh đất cựa mình trỗi dậy, chờ đợi đến khi chim chóc bay về, chờ đợi đến khi các loài hoa và cỏ dại cùng đâm chồi, nảy lộc và đua nở tưng bừng,...
Ngày ấy có thể còn xa, nhưng nhất định không thể là quá xa. Và với em hôm nay, ngày ấy đang dần đến rồi đấy! Ngày ấy đang đi những bước chân đầu tiên lững thững và đủng đỉnh, nhưng sẽ tăng nhịp ngay thôi...rồi sẽ đến nhanh như vũ bão để cuốn theo tất cả tủi nhục, cay đắng ở nơi này.
Anh! Em không thể thoát khỏi cô đơn nếu như ngày ấy không đến, nếu như chim chóc vẫn chưa quay về.
Đó chính là nỗi niềm tận cùng trái tim mà chưa bao giờ em bày tỏ với anh. Là lý do mà em hay khóc và luôn rơi nước mắt. Vui cũng khóc, buồn cũng khóc và khóc ngay cả khi quá hạnh phúc vì sung sướng và hân hoan. Khóc ngay cả khi anh trách em sao lúc nào cũng khóc và gọi đó là " những giọt nước mắt cá sấu".
Nỗi lòng em đây rất đỗi thật thà. Tình yêu của em với anh là thật. Tình yêu với mảnh đất này là thật. Ngay cả nỗi cô đơn trong em cũng là thật.
Tất cả đều rất thật. Kể cả những bất công, sự đổi trắng thay đen, sư dối trá và nhẫn tâm cũng có thật. Chỉ còn lại nỗi đau của em, nỗi đau của mảnh đất này là rất thật nhưng mãi mãi chỉ là nỗi oan không thể tỏ tường.
Đó chính là điều em không thể cảm thấy hạnh phúc với tình yêu của anh. Là lý do em không thể rời xa mảnh đất này khi mà mọi thứ vẫn còn dang dở và dở dang chưa biết đến bao giờ....
Lòng em vẫn mãi cô đơn và tê tái........
3 nhận xét:
Chẳng hiểu nổi MH đi hay ở Việt nam
Lòng em vẫn mãi cô đơn và tê tái........
Thôi mà đừng buồn đừng khóc nữa!
Tội và buồn thay cho Nàng quá...Nghe nhạc đêm khuya càng thêm não nuột!
Đăng nhận xét