Mời Bạn ghé Vườn thơ để thưởng ngoạn trà hoa sen cùng với Mây Hồng. Nhấn chuột vào hình để đến với liên kết..

Thứ Bảy, 25 tháng 5, 2013

TÔI ĐÃ NGUYỀN RỦA “OAN” NQTW 4 CỦA ĐẢNG

Có một sự thật mà hôm nay ngày 30/8/2013 Mây Hồng mới tiết lộ. hi hi Mây Hồng chính là tác giả của bài viết này, sau khi mà đã chuyện trò tâm sự cùng chị, qua các hồ sơ tài liệu và cả việc thu thập phát ngôn của Ông Bùi Phạm Khánh nói với những người mà Mây Hồng nhờ….hi hi….Ngày đó chưa có Nghị định 72 nhỉ…bây giờ có rồi thì Mây Hồng sẽ viết kiểu khác…hi hi.......





Mai là ngày sinh nhật của tôi.

Vào ngày mai, 26/5/1972 của 41 năm về trước tôi đã cất tiếng khóc đầu tiên chào đời. 

Còn nhớ Mẹ tôi kể lại khi cô Bác sĩ ở Nhà hộ sinh A Hà Nội đón tôi trên tay còn nói là cô bé này mới sinh đỏ hỏn nhưng mà nhanh lắm, sau này không phải hạng nữ nhi tầm thường đâu. Và hỏi mẹ định đặt tên tôi là gì. Sau khi Mẹ nói định đặt tên tôi là Anh Thơ thì cô Bác sĩ không chịu và bảo: " Em rất muốn chị đặt tên cho bé là Anh Thư, mà em nói thế thôi chứ em ghi tên cháu là Anh Thư trong hồ sơ đây không đợi chị có ý kiến đâu."

Thế là tôi đã có một cái tên như thế đó. Từ một người đầu tiên tôi gặp khi tôi xuất hiện trên cuộc đời - Một người phải khăng khăng để tôi được mang cái tên gọi là Anh Thư của mình- thật kỳ lạ.

Rồi đến khi tôi học tới lớp 5 bậc tiểu học, có một bài học về câu chuyện Tỏ Mặt Anh Thư nói về một cô gái dũng cảm trong khởi nghĩa Phan Bội Châu thì tôi mới thấy là Anh Thư là một cái tên rất đẹp và có ý nghĩa. Đặc biệt là khi luôn gắn thêm hai từ “Tỏ Mặt” để tôi thấy nó có cái sự gì đó kiêu kỳ, hãnh diện khi đi cùng nhau thành cả một cụm từ TỎ MẶT ANH THƯ.

Mai là kỷ niệm sinh nhật của tôi, nhưng hôm nay tôi rất muốn viết nên những dòng tâm sự ngay trong đong đếm của thời gian ở những giờ phút của ngày hôm nay

Ngày mai, tôi sẽ có quá khứ là hôm nay với tuổi hơn 40- sẽ có hiện tại là chính ngày mai với tuổi 41 và tương lai của ngày mai là ngày kia với tuổi sang 42. Đó chính là điều tôi đã đúc kết ra cái giá trị khoảng khắc thời gian ý nghĩa nhất của Ngày Sinh nhật.

Còn với tôi hôm nay, nó ý nghĩa lắm, cái quá khứ của ngày mai. 

Nó vẫn đang ở bên tôi đây với hiện tại của mình. Trong những giờ khắc cuối cùng của hôm nay để tôi quyết định thay đổi bản thân. Bỏ lại sau lưng những thứ mà tôi luôn cố gắng gìn giữ như là một đức tin, là thước đo nhân cách, danh dự và đạo đức của mình. Những thứ mà vì nó tôi đã bị hành hạ gần 5 năm trời ở cái nơi mà người ta vẫn gọi là “ một tổ chức tiên phong của tôi” với những người ở bên cạnh tôi được gọi là “tình đồng động, đồng chí”.

Nơi mà tôi lẽ ra không khổ, không nhục, không phải rơi một giọt nước mắt nếu không “đứng cùng hàng ngũ” với những “đồng đội, đồng chí” của mình. 

Nước mắt vẫn còn rơi trong ngày chuẩn bị đón sinh nhật.

Tôi đã khóc, như gần 5 năm luôn phải khóc,  ngậm đắng, nuốt cay vì cô đơn, khốn khổ và cả sự khinh bỉ của tôi cho nhưng kẻ tồi tệ khoác trên mình vẻ hào nhoáng của những chức danh nhưng tâm hồn và lời nói thì đen tối và bẩn thỉu.

5 năm đau khổ của tôi cứ ngỡ là hy sinh để gìn giữ “ một lợi ích” cho đảng, cho đất nước thì dù bản thân có thiệt thòi tôi cũng chấp nhận. Thậm chí dù khốn khổ với 5 năm tôi cũng không nghĩ đó là sự hy sinh. Mà luôn cho rằng đó là việc làm hết sức bình thường của một người khi đã tin tưởng và lựa chọn cho một lý tưởng và mục tiêu và chỉ hơn một chút là “ý thức trách nhiệm”.

Và mặc dù vẫn biết nguyên nhân của những đau khổ này chính là đứng nhầm hàng ngũ của một tổ chức không dành cho những con người như tôi- ít nhất là ở sự khác biệt trong mục tiêu và hành động. Nhưng tôi chưa bao giờ đủ can đảm từ bỏ cái tổ chức tôi đã tuyên thệ khi gia nhập – với lòng tự trọng cá nhân ít nhất mình cũng không được nuốt lời- cho đến khi mà chính những con người đó đẩy tôi ra khỏi hàng ngũ của họ một cách “bất nhân, vô đạo đức” đến nỗi mà tôi không còn một chút luyến tiếc và có thể nhẹ nhàng bước qua để khép lại một giai đoạn đau khổ của mình.

Vâng đó chính là cái tổ chức Đảng “lệch lạc, méo mó” là Đảng bộ Ban quản lý dự án ĐTXD ĐHQGHN tại Hòa Lạc, một tổ chức mà chỉ có tôi là lạc lõng vì là người được đưa xuống làm việc và còn xót lại của Bộ Xây dựng khi mà tất cả họ đều là người từ ĐHQGHN chuyển sang trong Ban quản lý của Bộ Xây dựng. Nơi mà những đảng viên gọi là có chức vụ ở đây sẵn sàng "xâu xé" cái dự án này. Nơi mà đạo đức, tình người, nhân cách chẳng có ý nghĩa gì ở đây khi mà đa số chính là sự tha hóa, xấu xa và những điều chân chính là hiếm hoi và rở thành sự bất thường.

Còn về Đảng Cộng sản Việt Nam to lớn ư? Tôi chẳng có lời gì mà bình luận cả, bởi vì tôi đâu được có diễm phúc một lần tiếp xúc với các Đồng chí cao cấp ấy.

Và đến giờ tôi mới nhận ra tôi ở trong hàng ngũ của Đảng mà chẳng hiểu gì cả và thấy mọi thứ như mới tinh. Khi không biết rõ ràng thì chẳng thể nói được điều gì cả. Tôi sẽ không nhận định, càng không bao giờ phát ngôn. Khen cũng không đúng, mà chê cũng không được- vì có biết gì đâu mà nói.

Tôi chỉ nghĩ là Đảng chắc đã quá già rồi và còn yếu ớt nữa. Chính vì thế mà Đảng không thể bảo vệ tôi, không thể giữ lại được những người như chúng tôi – đã luôn hết lòng cống hiến vì Đẳng và đã muốn gắn bó và yêu thương Đảng hết cả tấm lòng.

Ngay cả khi mà tôi bị những đảng viên suy thoái về đạo đức mà NQTW 4 đã cảnh báo, đẩy ra khỏi Đảng thì Đảng cũng chẳng thể làm gì hơn là mặc kệ và đứng nhìn.

Thà tôi đứng ra bên ngoài Đảng để mà thẳng tay trừng trị và bắt những kẻ suy đồi đó phải trả lại những gì mà bọn chúng đã gây ra cho tôi, nhất là danh dự. Bởi vì tôi có tất cả mọi căn cứ pháp luật và sẽ thành công khi khi đến với cơ quan pháp luật là Tòa án. Điều mà tôi vẫn chưa làm chỉ vì e ngại ảnh hưởng đến uy tín của Đảng, khi mà tôi vẫn còn là một đảng viên, cho đến hôm nay là tròn 8 tháng kể từ ngày cuối cùng tôi được tham gia sinh họat Đảng tại Chị bộ và không đươc thông báo vì sao không được tiếp tục tham gia.

Bởi vì ngày mai là Sinh nhật tôi, tôi sẽ phải khác, hành động theo một con đường mới và một phương pháp mới, không đi vào những đường mòn cũ trong suốt 11 tháng qua.
Tôi sẽ đi trên con đường của Phát Luật và của Đạo đức. Chứ không phải con đường có những chỉ thị, nghị quyết rõ ràng mà chẳng có chút chế tài nào có thể xử lý được kẻ sai phạm.

Tôi là con người biết tha thứ và quên đi, nhưng họ phải biết nhận ra sai lầm và có thiện chí thay đổi để chuộc lỗi. Chứ không dành sự "xa xỉ" đó cho những kẻ lấy việc hành hạ tôi khốn khổ như là sự hả hê và sự khẳng định quyền lực.

Làm sao mà tôi có thể tha thứ cho một con người như Bùi Phạm Khánh- một con người làm đến chức Thứ trưởng, Ủy viên Ban Cán sự  Bộ Xây dựng nhưng luôn mang những ngôn ngữ công trường trong cả các cuộc họp, trước mặt bàn dân thiên hạ sẵn sàng miệt thị, xúc phạm và chửi rủa, coi người khác như “súc vât”. Một người nổi tiếng với biệt danh là Khánh ‘chọi” với ý nghĩa luôn sửng cồ và gây sự với người khác.

Một người- trong thân xác một gã đàn ông với tuyên ngôn vào mặt tôi: “Con này phải cho xuống doanh nghiệp cho chúng nó quần cho hết đường thoát kể cả là lão Dũng (  Bộ trưởng Bộ Xây Dựng) có bênh vực cũng không cứu được.”

Một con người như vậy thì tôi có thể tha thứ không?

Không bao giờ tha thứ và nhượng bộ - là thông điệp bực dọc bất đắc dĩ tôi phát đi đến cho hai con người “táng tận lương tâm” là Bùi Phạm Khánh- Thứ trưởng và Ngô Minh Mẫn - Vụ trưởng Vụ Tổ chức Cán bộ đều là ủy viên Ban cán sự Đảng Bộ Xây dựng- đối tượng thuộc diện Trung ương quản lý (của Ủy Ban Kiểm tra Trung ương Đảng).

Đó là điều tôi phải nói ra và trút nó đi để ngày mai bước vào ngày Sinh nhật đáng nhớ của cuộc đời tôi với một con người mạnh mẽ như cái tên gọi của mĩnh chứ không phải chỉ biết khóc lóc và ủy mị.

Mười một tháng đã là quá nhiều, vì chính xác nó là gần 5 năm của tôi kể từ ngày đặt chân đến dự án. Một thời gian quá dài tôi đã dành ra để cho những con người này nhận ra tội lỗi gây ra cho tôi, cho đất nước, cho mảnh đất Hòa Lạc - nơi có một Miếu Thờ ở trên Núi Múc ngay trong khuôn viên của Dự án vô cùng linh thiêng mà cái tối thiểu là thiện tâm của tôi cũng bị ngăn cấm và cản trở.

Tôi đã từng nguyền rủa NQTW 4 vì nghe theo lời kêu gọi của NQ này mà tôi đã gửi những nỗi lòng và tâm huyết của mình để viết Tâm thư của một đảng viên theo tiếng gọi của NQTW4 gửi Chủ tịch Nước Trương Tấn Sang. Và cũng tưởng may mắn có văn bản số 1404/VPCTN-PL ngày 5/10/2012 của Văn Phòng Chủ tịch nước yêu cầu Bộ Xây dựng làm rõ sai phạm tại dự án và giải quyết sự việc của tôi báo cáo lại Chủ tịch Nước và trả lời cho tôi trước 30/10/2012, nhưng khốn thay từ sau ngày có văn bản đó, Bộ Xây dựng không những không thực hiện mà cách thức đối với tôi ngày càng khủng khiếp hơn. ( văn bản ở đây tôi scan lại bản gốc )
https://mail.google.com/mail/u/0/?ui=2&ik=396fc8ea00&view=att&th=13e0bc33dde261b0&attid=0.2&disp=safe&realattid=f_hff2lpun1&zw

Tôi đã từng nguyền rủa NQTW 4 và gọi nó chính là đồ “Việt gian đê hèn” vì nó là “cái bẫy” đánh lừa  để những người Đảng viên chân chính thấy được trách nhiệm vì được đóng góp ý kiến xây dựng Đảng vững mạnh, củng cố đội ngũ nhưng thực ra nó dùng để nhận diện Đảng viên chân chính, trung thực khi họ lên tiếng để loại ra khỏi tổ chức mà ớ đó muốn làm gì cũng được mà không còn người trung thưc để phản ánh và nếu còn thì cũng không dám phản ánh.

Đây bức Tâm thư vì Đảng mà phải trả giá đây.

Một tổ chức như thế thì cần gì mà tôi phải tiếc. Và có tiếc cũng chẳng được vì tôi bị đẩy ra đấy chứ, có phải tôi không giữ lời nói mà bước ra đâu.

Nếu không có NQTW 4 làm sao tôi có thể biết là mình “lạc lõng” trong một cái tổ chức không phù hợp với mình.

Nơi mà những “ đồng chí” cũng hàng ngũ thấy việc tôi làm là sự “cản trở” còn tôi thì lại cứ “xả thân” vì nghĩ đó là việc “họ cần” như cách mà họ chỉ đạo mình phải làm như thế!.

Mai là Sinh nhật tôi rồi. Một sinh nhật mà tôi sẽ đón nó trong hạnh phúc và tự an ủi, khi đã bỏ lại phía sau cả một niềm tin mà ngỡ sẽ suốt đời đi theo nó. 

Sinh nhật rồi đấy

P/s Nếu không có NQTW 4 làm sao mà tôi biết mình cũng mong muốn làm Anh Thư giống như Mây Hồng- những Anh Thư Nước Việt chỉ muốn được làm những việc tốt cho mọi người và cho xã hội, vì đất nước Việt Nam thân yêu.

Anh Thư viết 22h00 ngày 25/6/2013

Có một sự thật mà hôm nay ngày 30/8/2013 Mây Hồng mới tiết lộ. hi hi Mây Hồng chính là tác giả của bài viết này, sau khi mà đã chuyện trò tâm sự cùng chị, qua các hồ sơ tài liệu và cả việc thu thập phát ngôn của Ông Bùi Phạm Khánh nói với những người mà Mây Hồng nhờ….hi hi….Ngày đó chưa có Nghị định 72 nhỉ…bây giờ có rồi thì Mây Hồng sẽ viết kiểu khác…hi hi.

2 nhận xét:

Mây Hồng nói...

lạ không? Mh là lượt số 444 vào trang lúc 6h05 để lấy đường link đăng bài mững SN chị. MH chỉ thích sự ngẫu nhiên tình cờ như định mệnh và nhân duyên.
Như vậy MH đã có 3 cặp số vô tình trên cac Blog rồi:
888 Tin ở Hoa Hồng và ở Blog Tien sứ Nhà trời là 2 cắp còn lại.

TỔNG SỐ LƯỢT XEM TRANG

444

Ngọc Mai nói...

MH hay Chị Anh Thư ơi. NM càng đọc càng thấy ớn da gà , hình như NM cũng cùng cãm giác như ai đó! Mong Mõi và đợi chờ cho một ngày mai!

TOP 10 TRONG TUẦN


Các Bạn ơi, đã là con người thì ai ai cũng mong muốn được sống ấm no, hạnh phúc. Và cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn bằng những suy nghĩ việc làm tích cực của mỗi chúng ta. Mây Hồng chỉ có mong muốn được mang đến những suy nghĩ chân thành và ước muốn tất cả những người con của dân tộc đều được thân thiết như anh em một nhà. Để cảm hóa ngay cả kẻ thù thì cũng muốn kết bạn với chúng ta. Nhất định sẽ làm được các Bạn à! Chúng ta đang làm tất cả vì mỗi người và vì mọi người. Nào cùng quyết tâm bạn nhé! Rất cảm ơn các Bạn đã ghé qua và cùng chúc nhau lời chúc vui tươi hạnh phúc....