Tất cả mấy người thần tiên cùng Mây Hồng hạ cánh xuống Đỉnh Núi Múc tại huyện Thạch Thất Hà Nội.
Anh Thư đã đứng đợi ở đó. Vừa thấy mọi người xuống Anh Thư chào thật to, rồi đi pha trà để mời mọi người.
Bụt, Chị Hằng Nga, Cuội đều tận mắt chứng kiến cảnh tiêu điều ở đây, cỏ hoang mọc um tùm. Có một ngôi miếu nhỏ vẫn sáng ánh nến và hương vòng.
Bụt thất vọng thốt lên: Tưởng là nơi sơn cảnh hữu tình. Hóa ra lại lụp xụp, tồi tàn quá thế này. Cuộc thi diễn ra ở đây thì người ta đến cười cho. Mà làm gì có chỗ nào ngồi, chỗ nào diễn, chưa có một cơ sở vật chất nào.... Mà sao đứa nào tham mưu chọn địa điểm đây? Chắc có ngầm ý để giúp Anh Thư hả?
Lúc đó Anh Thư vội vàng nói: Bụt ơi cẩn thận không được nói thế phải tội chết đấy!
Mây Hồng cũng đế vào: Đúng đấy Bụt ạ, Anh Thư nói đúng đấy!
Bụt bực tức đập cây gậy cầm trên tay xuống nền núi rầm rầm. Muốn làm như thế để xem chim chóc sợ bay ra toán loạn như thế nào. Nhưng tuyệt nhiên không thấy con gì khác ngoài bầy muỗi vo ve như vỡ tổ.
Bụt: Ơ thế chim chóc ở đây không có à?
Anh Thư: Bẩm Bụt ngày xưa có bây giờ không ạ.
Bụt: Sao lạ quá trời vậy ta.! Ngươi bảo ở đây nhiều sâu, thì bọn chim chóc phải nhiều vì có nhiều thức ăn chứ.
Anh Thư: Nhưng lũ sâu ở đây bọn chim không thích ăn ạ.
Cuội: Chị Anh Thư này nói lạ. Chim nào mà chẳng thích sâu.
Anh Thư: Nhưng sâu ở đây không giống sâu khác vì nhìn thấy đã buồn nôn rồi, lũ chim không thèm ăn.
Cuội và chị Hằng Nga cười rũ rượi. Mây Hồng thì không.
Cuội vừa cười vừa chỉ Anh Thư: Chị này nói hay quá…ha ha ha…sâu nào mà chẳng tởm, lại còn có sâu "buồn nôn" hay "không buồn nôn" hả?
Anh Thư : Cuội đừng cười tôi vội thế. Ở đây là vương quốc của sâu. Tất cả thần dân đều là sâu. Bây giờ chỉ là phân biệt sâu nào là đáng ghét..sâu nào là không ra gì thôi.
Bụt: Ơ trong thơ gửi Ta, ngươi chỉ hỏi là Anh Thư là sâu hay là người còn những người kia là người hay là sâu cơ mà. Sao bây giờ lại thành sâu hết rồi?
Anh Thư: Con biết ngay mà Bụt mới đọc đến trang 1 thôi. Vì sự việc Anh Thư hỏi cuối cùng lại là sâu với sâu, không có người. Bụt chỉ đọc trang đầu thì làm sao biết.
Bụt: Ừ…thì ta cũng chưa đọc hết. Thế thì Ta mới xuống tận đây để hỏi ngươi. Giờ ngươi nói cho Ta có tốt hơn là đọc không?
Mây Hồng xen vào: Bụt ơi, đọc xong thì khi nghe mới hiểu được.
Bụt: Ta bận trăm công nghìn việc nên chỉ những đơn thư nào viết ngắn gọn 1 hoặc 2 trang ta mới xem. Cái nào từ 3 trang trở lên là Ta không bao giờ xem. Không xem thì đương nhiên không được giải quyết rồi. Thế ta hỏi nhà ngươi sao nhà ngươi không viết ngắn? Nhà ngươi không được ai hướng dẫn cho à. Ta chỉ nhìn bức thơ là biết ngươi không biết cách làm.
Anh Thư: Thưa Bụt, Bụt có cho Anh Thư nói thật hết ra không?
Bụt: Ok. Ta đồng ý!
Cuội nhìn chị Hằng Nga và Mây Hồng cười rinh rích…AnhThư cũng phải cố nhịn cười vì câu nói dí dủm của Cuội: hì..hì..hì..Bụt cũng dùng ok đấy!
Anh Thư: Thưa Bụt không phải là con không biết đường viết ngắn. Vì khi mang thơ đi gửi trước khi nhờ Mây Hồng thì Anh Thư đều qua các cửa quan rồi. Ở đấy ai cũng tận tình giúp đỡ bằng cách chỉ bảo rõ ràng lắm. Nói là nếu sự việc muốn được giải quyết thì phải viết ngắn, thật ít chữ thôi.
Nhưng hiềm một nỗi là dự án ĐHQGHN này không giống các dự án khác. Vì ngay từ việc đầu tiên thực hiện nó đã sai. Sau rồi các việc tiếp theo cứ thế mà sai theo. Và cả những việc không liên quan đến việc sai trước, khi triển khai thì cũng sai. Mà nó lại kéo dài 18 năm rồi, chưa một cái sai nào được tháo gỡ đi để làm tiếp hoặc làm mới cho đúng. Nên những cái sai từ 18 năm trước, bây giờ họ bắt ép Anh Thư phải làm sai thì Anh Thư không ngu gì lại rúc đầu vào đó.
Anh Thư hỏi Bụt nhé! 18 năm có phải ít đâu. Anh Thư có quy hoạch 1 trang cho một năm thì đã là thu gọn quá rồi. Không thể thu gọn hơn được nữa.
Bụt: Ta nói cho Anh Thư biết nhé! Ngươi cần hiểu hết nhưng cái sai hay cần ta chỉ đạo giải quyết? Nếu viết ngắn ta sẽ chỉ đạo xử lý ngay, viết dài có khi Ta chỉ đọc mà không xử lý nữa. Ngươi có thấy là mình không khôn ngoan không?
Anh Thư: Dạ có, Anh Thư biết lắm chứ ạ! Làm gì cũng vậy, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Thế nên Anh Thư mới thể hiện cái dốt của mình để được cái vế “ biết ta” đã này- như vậy là cầm chắc thắng 50% . Dốt thì phải thể hiện cái dốt đó ra cho mọi người biết.
Còn 50% kia thì phụ thuộc vào cái việc mà Anh Thư “ biết người”…hì..hì…hì…
Bụt: Thì nhà ngươi cứ nói ra đi. Ta đang sốt ruột đây…
Anh Thư thỏ thẻ: Bụt ơi, Bụt cứ từ từ…Anh Thư chịu cảnh này đã gần 5 năm và đang ở nhà vô công rồi nghề đã gần 11 tháng còn được. Để Anh Thư ra pha trà mời mọi người đã rồi lại nói tiếp.................................
Thế là câu chuyện chưa thế kết thúc ở phần Bốn mà phải có phần Năm…..mời các Bạn đón xem ở phần sau. Phần thứ Năm mới là mấu chốt của vấn đề…………..
Lúc đó sẽ biết tác giả câu chuyện là ai?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét