- Alô, sao em lâu vậy hả trời. Xe anh đợi dưới hè rồi nghe.
- Dữ vậy ta. Chút xíu thôi em xong liền hà.
- Bộ em không thấy nhiệt tình lắm đâu nghen.
- Xạo quá! Anh đâu vậy. Em xuống luôn nè.
- 10 phút nữa đi cưng, anh chưa quay lại đâu.
- Trời, vậy mà làm người ta quýnh quá trời.
- Bye.
Thương Thương liếc xéo cô gái bên cạnh, giọng con gái Sài Gòn nghe thật dễ thương. Chắc người yêu của cô bé này cũng còn trẻ lắm. Còn cô bé thì trẻ măng chỉ độ 18, 19 tuổi thôi. Cô bé nghe điện thoại mà mở loa hết cỡ, cười nói rất vô tư, nhí nhảnh. Chợt như thấy có ai nhìn mình, cô bé quay sang bắt chuyện với Thương Thương.
- Chị đang chờ anh đến em à, Anh đang bận việc chút.
- Chị người Hà Nội ? Em thấy chị có chi đó hơi buồn. Hay em nghía nhầm.
- À, em nói đúng lắm! Chị cảm thấy có gì bất an một chút thôi.
- Điều gì vậy chị?
- Có lẽ là chị không biết mình thực sự đã muốn lấy anh hay chưa?
- Sao kỳ vậy? Chị có yêu ảnh không?
- Chị rất yêu anh ấy . Một người tuyệt vời, nhưng có lẽ, chị sẽ phải suy nghĩ lại.
- Bọn chị chọn ngày cưới chưa vậy?
- Cũng định tháng sau, nhưng chị không chắc, chưa có cảm giác mong muốn lắm.
- Vậy sao đi chụp hình?
- Chị nghĩ chụp chơi thôi, xem có đẹp không. Cũng thấy tò mò chút.
Nói đến đây thì điện thoại của cô bé lại đổ chuông. Cô bé nhìn màn hình, ấn nút từ chối cuộc gọi và khoác túi lên vai, mỉm cười với Mai Hoa:
- Chị à, em đi nghen. Ảnh đến rồi. Hôm nay em và chị tình cờ gặp nhau. Em hy vọng có bữa gặp lại chị nghen. Biết đâu em sẽ lại gặp chị trong đám cưới tháng sau thì sao. Bye chị nghen.
- Ừ, tạm biệt em.
Thương Thương nhìn theo cô bé cho đến khi khuất hẳn. Cô mỉm cười. Tháng sau thì chưa rồi, có thể cưới anh nhưng ít nhất vào năm sau. Mà cái cô bé con tinh nghịch, làm gì mà trái đất tròn vậy để mà gặp cô bé ấy trong đám cưới của mình. Ồ mình còn quên chưa xin số điện thoại.
Cửa hàng áo cưới chụp hình hôm nay đông hơn mọi ngày, tấp nập người đến. Hơn 2 giờ chiều rồi, cô đã trang điểm xong rồi, đợi anh đến chọn xem cái váy nào anh ưng thì mới mặc. Thế mà anh chậm đến 3 giờ rồi. Cô thở dài và đến bên của sổ nhìn xuống đường.
Hàng ngày cô ít trang điểm và ăn mặc đơn giản, nhưng hôm nay trang điểm và vấn tóc xong cô thấy rất mãn nguyện. Kiểu tóc đánh rối lên, vấn cao để lòa xòa vài lọn nhỏ đúng là rất hợp với cô. Gắn thêm mấy bông hồng màu tro hoa hồng trông cô đẹp kiêu sa, lộng lẫy. Đúng là thời đại công nghệ. Cái gì cũng có thể. Cô chỉ có gương mặt dễ thương hài hòa mà trang điểm xong lại đẹp long lanh thế. Cô vui lắm khi nghĩ đến sư ngạc nhiên của anh sẽ như thế nào.
Cô thấy lòng mình lâng lâng. Cô yêu anh vô cùng. Nhưng sao mỗi khi nghĩ đến việc sẽ lấy anh cô lại có cảm giác sợ hãi. Có điều gì đó cô vẫn cảm thấy chưa hiểu hết về anh, nhất là sư lạnh lùng ở anh. Cô sợ nhất là thói ghen khủng khiếp của anh. Mà phần nhiều đều ghen rất vô cớ. Nhiều lần anh đã túm tóc cô, định giơ tay lên tát cô nhưng sau anh lại kiềm chế hạ tay xuống. Và sự thế chân cho cảm giác tức giận đó là những đồ vật xung quang chỗ anh và cô đang ngồi bị ném văng ra xa, vỡ tan tành. Nếu tính ra đã có hơn chục lần như vậy, dù anh và cô mới chỉ yêu nhau có một năm.
Cũng lạ là sau mỗi lần ghen tuông lồng lộn như thế, thì cảm giác là anh lại yêu cô hơn, nhẹ nhàng lấy khăn tay thấm nước mắt cho cô. Rồi anh hôn môi cô rất ngọt ngào, rồi dần dần đưa cô vào cuồng nhiệt...
Bao nhiêu lần như vậy rồi. Cô chỉ sợ là sau này là vợ anh, không còn phải giữ gìn thì chắc anh đánh cô thật cũng nên. Chỉ sợ anh là người chồng vũ phu thì cuộc sống của cô chẳng bao giờ hạnh phúc.
Cô không biết mình muốn gì nữa. Vì sau mỗi lần xung đột, cô lại cảm thấy phải làm gì đó xoa diu cơn bực tức của anh, mặc dù tất cả đều là lỗi ở anh, đều do anh hiểu nhầm. Mỗi lần như vậy, cô thấy như có xúc tác, thấy người nóng ran, cảm xúc đam mê dâng trào, cô quấn lấy anh và cuộc yêu của hai người luôn bùng nổ bằng sự hối thúc, dồn dập của anh và sự đáp trả cuồng nhiệt của cô.
Cô nhắm lại để tận hưởng cái cảm giác thăng hoa đó. Nghĩ đến đây, cô bất chợt đưa hai tay ôm trọn bầu ngực của mình...Bất chợt cô giật mình, khi thấy một luồng hơi nóng phả vào cổ và giọng nói thầm thì của anh:
- Nào quyết định chưa bé yêu, em có cưới anh vào tháng sau không? Anh không chờ được đâu. Ngày nào cũng phải xử lý em. Năm sau cơ á? Em nghĩ anh điên à. Một là tháng sau, hai là không bao giờ. Nếu cưới thì mới chụp ảnh. Không thì bỏ đồ ra đi về.
Cô quay người về phía anh:
- Em đâu có nghĩ vậy, phải lấy anh chứ, năm sau thì sao chịu được. Anh hay đổ oan cho em nhé! Em có bảo chưa cưới đâu nào!
- Còn chối hả. Lúc trước em nói gì với em gái anh vậy? Anh lấy tay véo cái mũi đang chun lại của cô trong khi mắt cô tròn xoe nhìn anh:
- Hả, cái Ngọc sao? Trời ơi, em không nhận ra con bé. Sao nó trông đẹp quá mà. Lại còn nói giọng Sài Gòn rất nuột nữa?
- Em nhìn em xem. Có đúng là anh lấy được Nàng tiên không? Công nghệ hóa trang của phụ nữ các em đó. Bé Ngọc nó sống ở Sài Gòn nhiều năm rồi. Nói tiếng bắc cũng được, tiếng nam cũng được. Sắp làm chị dâu rồi mà còn không nhận ra em chồng. Đúng là...vợ tôi ơi!
- Giúp anh xem ý định của chị dâu như thế nào? Rồi bây giờ em nói đi. Em có đồng ý tháng sau chúng mình tổ chức cưới không?
- Nhưng...
- Nhưng cái gì. Để anh nói cho mà nghe. Hì hì...Em sợ anh đánh đúng không?
- Sao anh đoán được vậy? Anh giỏi thật đấy!
- Cô bé ngốc nghếch à! Sao anh lại đánh em được cơ chứ! Anh làm vậy để giúp chúng mình thay đổi cảm giác. Em có thấy sau đó mọi việc đều tuyệt vời hơn không?
Cô nhìn anh cười rạng rỡ. Nụ cười như nhảy nhót làm sáng bừng khuôn mặt cô. Cô nắm tay anh lôi đi:
- Mình vào phòng chụp đi anh.
- Sao vội vậy em yêu? Anh nheo nheo đôi mắt tinh nghịch.
- Nhanh đi anh. Chúng mình còn về. Qua nhà anh nhé! Em nhớ anh lắm rồi!
Cô cúi sát vào tai anh, như đặt nụ hôn vào đó, giọng nói trong hơi thở đứt quãng.
Cô cúi sát vào tai anh, như đặt nụ hôn vào đó, giọng nói trong hơi thở đứt quãng.
- Thôi, mai hãy chụp em à, về nhà ngay đi, anh muốn nhận phần thưởng quý giá ngay lúc này của em. Về nhé!
Cô ngước nhìn anh, ánh mắt lả lơi. Còn anh để tay trên eo lưng cô, nơi uốn khúc của hình chữ S, dìu cô bước vội ra khỏi phòng. Cả hai bước đi, thấy như hạnh phúc đang ngập tràn ngay trên những bước chân của họ. Tiếng rúc rích xa dần...
- Giờ em trả lời đi, chúng mình có cưới vào tháng sau không?
- Còn phải hỏi nữa hả? Em muốn là vợ anh...ngay từ bây giờ.